Thấy ta bình yên vượt qua cơn sóng gió này, Vệ Tiêu lại quả nhiên lật tường tìm đến ta.
Lần này, hắn nói muốn dẫn ta đến hoa lâu cứu kỹ nữ.
"Trong Bách Hoa Lâu có cô nương Hàn Xuân, xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân. Tú bà vì ép nàng kiếm tiền, tối mai định đem trinh tiết của nàng ra bán đấu giá trước công chúng."
"Hàn Xuân là người đáng thương, ta định bỏ tiền chuộc thân cho nàng, chỉ là tiền chuộc thân cần một số tiền rất lớn..."
Ta xoay người cầm lấy một nắm trâm vàng:
"Chừng này đủ không?"
Vệ Tiêu khựng lại một lúc:
"Lần trước ta không nên lấy cây trâm hoàng ân ban tặng của nàng đem ra làm cược, suýt chút nữa khiến muội rước họa vào thân, muội không trách ta sao?"
Ta thản nhiên nói:
"Dù là đồ được ban, xét cho cùng cũng chỉ là vật ngoài thân, có thể cứu người trong cơn hoạn nạn, đó mới là giá trị thật sự của những thứ này. Chẳng phải đó chính là tinh thần hiệp nghĩa hay sao?"
Đồng tử Vệ Tiêu khẽ rung lên, ánh mắt lại chột dạ tránh né cái nhìn của ta.
"Hẳn là ta suy nghĩ không chu đáo, muội đừng lấy vật được ban mà mạo hiểm nữa, mang theo ngân phiếu là được rồi."
Đương nhiên không phải hắn lương tâm trỗi dậy, mà chỉ là sợ làm quá đà sẽ bị lộ tẩy thôi.
Quả nhiên, trước khi lên đường, hắn nhất quyết không cho ta cải trang thành nam nhân.
Một nữ tử trong trắng mà đi ra vào hoa lâu, chắc chắn sẽ rước họa vào thân.O mai d.a.o Muoi
Ta cố tỏ ra khó xử:
"Nếu bị người ta nhìn thấy ta – một thiên kim tiểu thư đến Bách Hoa Lâu, chẳng phải sẽ..."
Vệ Tiêu nói:
"Về sau muội sẽ cùng ta bôn ba giang hồ, chẳng lẽ lúc nào cũng giả làm nam nhân? Huống chi đã làm đại hiệp thì không nên câu nệ tiểu tiết, nếu muội còn vướng bận những thứ ấy, làm sao làm được hiệp nữ?"
Chuyện này rõ ràng lại là chủ ý của vị tỷ tỷ kia.
Lần trước nàng ta đoạt lấy trâm lưu ly của ta, lần này lại muốn hủy danh tiết của ta.
"Được, nghe huynh vậy."
Ta mặc y phục màu vàng nhạt, bị Vệ Tiêu đưa vào Bách Hoa Lâu.
Mẫu thân ta là vũ cơ hạng nhất, nhan sắc thoát tục, ta thừa hưởng từ bà nên cũng rực rỡ yêu kiều.
Vừa bước vào hoa lâu, các khách làng chơi lập tức đổ dồn ánh mắt về phía ta.
Thậm chí có kẻ gọi mụ tú bà đến hỏi ta là cô nương mới mua về phải không, một đêm giá bao nhiêu.
Người luyện võ như Vệ Tiêu, tai thính mắt tinh, làm sao có thể không nghe được những lời đó.
Vậy mà giữa lúc ta như bị đàn sói vây quanh, hắn lại bất ngờ buông tay ta ra, buông một câu hờ hững:
"Ta đi xem Hàn Xuân cô nương."
Hắn buông tay bỏ mặc ta ở nguyên chỗ, rất nhanh, đã có ba bốn tên khách làng chơi mặt mũi phì nộn nhào đến vây lấy ta.
Từ lúc ta bước vào, ánh mắt bọn chúng đã dán chặt lên người ta không rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ôm chặt cổ áo:
"Các ngươi định làm gì! Ta là thiên kim tướng phủ đó!"
"Mẹ nó, đại gia đây đêm nay chính là muốn thiên kim tướng phủ!"
"Chúng bay to gan!"
"Thiên kim tướng phủ thì sao? Cho dù là vương phi, đến cái Bách Hoa Lâu này cũng phải mặc cho bọn ta muốn làm gì thì làm!"
Ta siết chặt con d.a.o nhỏ giấu trong tay áo, nghiêng đầu cười nguy hiểm:
"Ồ, vậy sao?"
9
Trong phòng khách tầng hai, truyền ra mấy tiếng động dữ dội.
Ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.
Cô nương Hàn Xuân đang gảy đàn vẫn điềm nhiên nói:
“Đám người Vương lão tứ xưa nay vốn tàn nhẫn, ngươi mang vị tiểu thư phủ tướng này tới, chỉ sợ giờ nàng ta đã bị chúng hành hạ đến sống dở c.h.ế.t dở rồi.”
“Nghe nói người ta vốn được chọn làm thái tử phi, Vệ đại hiệp thật là nhẫn tâm, hủy đi tiền đồ tốt đẹp của người ta.”
“Nàng ta chỉ là con của một vũ cơ, thân phận thấp kém, vốn không xứng làm thái tử phi, huống hồ còn dám tranh giành với Chiêu Nguyệt.”
Vệ Tiêu nghe những động tĩnh từ trên lầu, trong lòng dường như có chút không nỡ:
“Thôi vậy, nếu nàng ta qua được đêm nay mà vẫn muốn sống, ta sẽ cưới nàng, cho làm thiếp, giữ bên người.”
Đêm buông xuống hoàn toàn, Bách Hoa Lầu bắt đầu náo nhiệt, tiếng đàn của Hàn Xuân bị tiếng người huyên náo che lấp.O Mai d.a.o Muoi
Rượu uống vài tuần, Vệ Tiêu cũng bắt đầu hơi say.
Đột nhiên, nha hoàn và quản sự từ tầng hai hốt hoảng chạy xuống:
“Không xong rồi! Tầng hai cháy rồi!!”
Mặt Hàn Xuân biến sắc, Vệ Tiêu lập tức tỉnh rượu, rút đ.a.o định xông lên tầng hai.
Nhưng tối nay là gió đông, ngọn lửa bùng lên dữ dội, Vệ Tiêu còn chưa bước lên được cầu thang thì đã bị cản lại.
Rất nhanh, toàn bộ người trong Bách Hoa Lầu bị khói hun cho phải chạy ra ngoài phố.
Bên ngoài đã sớm bị người vây kín.
Trong đám đông, ánh mắt Vệ Tiêu lập tức bị một người nữ tử khoác áo choàng màu hồng phấn thư hút, hắn vội vàng bước tới, thấp giọng chất vấn:
“Sao nàng lại đến đây!?”
Dưới áo choàng, Giang Chiêu Nguyệt nói:
“Ta thấy nơi này cháy lớn, con tiện nhân đó chưa chạy ra được chứ?”
Vệ Tiêu nhìn lửa đang cháy rừng rực: “Chỉ sợ là không ra được rồi.”
“Vậy à? Tốt quá rồi!”
Giang Chiêu Nguyệt nở một nụ cười âm độc dưới ánh lửa:
“Nó c.h.ế.t rồi, ngôi vị thái tử phi chính là của ta!”