Ông ta cầm cây trâm tinh xảo tuyệt đẹp kia, chỉ liếc mắt vài cái, rồi điềm nhiên nhét vào túi ngay trước mắt ta.
Rời khỏi sòng bạc thì trời đã vào giờ giới nghiêm, đêm đen như mực, đường phố vắng vẻ không một bóng người.
Thế nhưng sáng sớm hôm sau, tin tức tiểu thư phủ Thừa tướng là ta, Giang Chiêu Thanh, vào sòng bạc tiêu xài như nước, còn đánh cược mất cả vật ngự ban đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Vị Thái tử điện hạ lạnh lùng như ngọc kia quả nhiên lao đến phủ Thừa tướng, trách mắng ta:
"Ngươi lại còn có cái thói xấu như thế?!"
Hắn nắm chặt cổ tay ta, gương mặt đầy vẻ giận dữ như kiểu "hận sắt không thành thép".
Đúng lúc ấy, Giang Chiêu Nguyệt nâng cây trâm bước đến trước mặt Thái tử:
"Điện hạ bớt giận! Sáng nay thần nữ vừa nghe được chuyện này, lập tức đến sòng bạc chuộc trâm về."
Giang Chiêu Nguyệt hai tay nâng cây trâm vàng lam lưu ly, cung kính đưa đến trước mặt Thái tử, ánh mắt vô tội chớp chớp như thỏ con.
Thái tử chỉ liếc nàng ta một cái, rồi quay đầu kéo ta vào thư phòng gần đó.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tiêu Thừa Dực đã ép ta vào khung cửa mà chất vấn:
"Ngươi – một nữ tử như ngươi – nửa đêm đến sòng bạc làm gì? Nơi đó toàn những kẻ liều mạng, ngươi không sợ bị chúng nuốt sống sao?!"
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế của Tiêu Thừa Dực tiến sát ta, cái miệng nhỏ kia lải nhải nói mãi không thôi.O Mai d.a.o Muoi
"Điện hạ đang lo cho thần nữ sao?"
Ánh mắt Tiêu Thừa Dực khẽ lóe lên:
"Ai lo cho ngươi?! Cô chỉ sợ thanh danh ngươi bị tổn hại, mai này gả vào Đông cung, làm ô uế thanh danh hoàng thất!"
Ta cong mắt cười:
"Điện hạ nói vậy, nghe như thần nữ nhất định sẽ gả cho người vậy."
"Hoàng Thượng đúng là có nói, chỉ cần thần nữ vào Đông cung tuyển phi, vị trí Thái tử phi chính là của thần nữ, nhưng điều kiện là – thần nữ phải tình nguyện đi tuyển mới được."
"Hôm đó trong ngự thư phòng, điện hạ làm bộ bất đắc dĩ như bị cưỡng ép, thần nữ đều thấy cả."
"Thật ra thần nữ cũng không muốn làm khó người đâu."
Tiêu Thừa Dực ấp tấp hỏi:
"Ý ngươi là gì?"
"Thần nữ chưa chắc sẽ đi tuyển phi, càng chưa chắc sẽ gả cho điện hạ. Hôm nay người đích thân đến trách tội, thực ra là vô lý."
Ta hất tay hắn ra, tiến lên phản công, ép hắn lùi lại một bước:
"Vậy nên tối qua thần nữ làm gì, ở cùng ai, hoàn toàn không liên quan đến điện hạ."
Tiêu Thừa Dực tức đến run cả hơi thở:
"Tối qua còn có nam nhân bên cạnh ngươi? Ai? Có phải hắn dạy hư ngươi không?!"
Ta nhếch môi cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Liên quan gì đến điện hạ."
Tiêu Thừa Dực bị ta nói cho sắc mặt trắng bệch, nghiến răng:
"Giang Chiêu Thanh, ngươi quá trớn rồi!"
"Đừng tưởng cô không thể không có ngươi!"
Hắn hất tay ta ra, giận dữ xông ra khỏi phòng.
Không khí vẫn còn phảng phất cơn giận dữ của hắn.
Lúc hắn rời đi, cổ áo vốn chỉnh tề đã bị ta kéo lệch một góc.
Ta đưa đầu ngón tay lên mũi khẽ ngửi, vẫn còn vương lại hương trầm lạnh lẽo của Tuyết Hải Ngọc Trầm.
Trêu chọc một người ở ngôi cao như vậy… đúng là thú vị.
7
Ta vừa đến cửa thư phòng, đã thấy Giang Chiêu Nguyệt bước đến gần Thái tử, vẻ mặt khó xử nói:
"Điện hạ, cây trâm này là vật được ban tặng, không biết nên xử trí thế nào?"
Thái tử quay đầu liếc ta một cái, cố ý nói lớn cho ta nghe rõ:
"Muội muội ngươi không cần, vậy thì thưởng cho ngươi!"
Giang Chiêu Nguyệt mừng rỡ như điên, vừa cúi đầu vừa tạ ơn mãi với bóng lưng Thái tử đang rời đi.
Thái tử vừa đi khỏi tướng phủ, nàng lập tức không chờ nổi cắm cây trâm vàng lên búi tóc mình, mặt mày đắc ý vô cùng.O Mai d.a.o Muoi
Nàng làm ra vẻ đại tỷ, mỉm cười khuyên bảo ta:
"Muội muội tính khí bướng bỉnh thế, Thái tử điện hạ không phải người sẽ dung túng muội mãi đâu."
Ta cũng mỉm cười đáp lại:
"Tỷ tỷ bây giờ cũng bắt đầu nhặt những thứ ta không cần rồi sao?"
Nụ cười trên mặt Giang Chiêu Nguyệt cứng đờ trong chớp mắt:
"Ngươi dám lấy đồ được ban làm vật đánh cược, cứ chờ bị Hoàng thượng truy tội đi!"
Từ xưa đến nay, vật được hoàng ân ban tặng đều là biểu tượng của hoàng quyền, ta đem ra đùa cợt như vậy, truy cứu đến cùng thì chính là tội đại nghịch bất đạo.
Nhưng chuyện này chẳng bao lâu đã bị một thế lực âm thầm đè ép xuống.
Ngày hôm trước, khắp phố lớn ngõ nhỏ vẫn còn đang mắng chửi nhị tiểu thư tướng phủ ngu dốt ngông cuồng, phạm thượng đại nghịch.
Vậy mà sang ngày hôm sau, mọi chuyện bỗng dưng lặng như tờ.
Triều đình không có lấy một tiếng đàn hặc.
Yến tiệc trong cung, Hoàng đế vẫn mời ta đến ngồi ở vị trí khách quý.
Biết ta thiếu mất một cây trâm vàng đính lam lưu ly, lập tức lại ban cho ta một hộp đầy trâm vàng lưu ly, đủ loại đỏ xanh.
Lúc ta cúi người tạ ơn, ánh mắt Thái tử điện hạ đang đứng bên cạnh Hoàng đế hình như, lại lườm ta thêm một cái.