Nàng luôn có người yêu thương, phụ thân, đích mẫu đều yêu nàng, đến cả vị đại hiệp lợi hại này cũng thiên vị nàng, vì nàng mà mài mòn cả mười ngón tay làm vũ khí phòng thân.
Nhưng tỷ tỷ đã thấy nhiều thứ tốt đẹp, nên những món đồ Vệ Tiêu đưa không phải món nào nàng cũng thích.
Tôn Ngộ Không nàng không cần, ta nhặt về, giấu trong lòng, chỉ dám lén lút ngắm nhìn dưới chăn vào ban đêm.
Diều gỗ nàng chơi chán, ta lén đem ra thả lên trời.
Sau này diều bay quá cao, Vệ Tiêu phát hiện ra ta.
Ánh mắt hắn nhìn ta khi ấy, giống như bắt quả tang một con chuột trong cống đang trộm ăn đồ của chủ nhân.
4
Ta không giấu được tình cảm và khát vọng đối với Vệ Tiêu.
Bởi vì hắn có khinh công, có thể tự do ra vào bất cứ đâu.
Nếu ta cũng có thể tự do như thế, ta đã có thể lên núi thăm mộ mẫu thân vào ngày giỗ bà, cũng có thể mỗi tháng ghé núi một lần thăm nhũ mẫu, người từng nuôi ta nhưng bị đuổi khỏi phủ.
Nhũ mẫu chỉ có một nhi tử, làm thầy phong thủy, sống chẳng dễ dàng gì. Ta luôn muốn giúp đỡ họ.
Vì thế, ta mặt dày bám lấy vị “đại hiệp” Vệ Tiêu này. Mỗi lần hắn đến thăm tỷ tỷ, ta lại vô liêm sỉ cầu xin hắn dạy ta võ công.
Mẫu thân ta từng là một vũ cơ hạng nhất, nếu không, phụ thân sao lại mượn rượu cưỡng ép bà.
Mẫu thân để lại cho ta nền tảng tốt, nên dù Vệ Tiêu dạy qua loa, mười năm sau ta cũng đạt được chút thành tựu trong võ học.
Nhờ đó, vào ngày ta lén lên núi tế mẫu thân, ta dễ dàng đánh lui bọn Thanh Thiên giáo đang vây hãm hoàng đế, lập đại công cứu giá.
Nơi ta cứu giá rất gần mộ mẫu thân, chắc chắn là mẫu thân đang phù hộ ta.
Mẫu thân đã giúp ta giành được ân sủng của hoàng đế, có được địa vị và danh tiếng.
Vệ đại hiệp từng lạnh nhạt với ta, giờ cũng chủ động quay lại tìm ta.
Chiếc ám khí “tự tay làm cho ta” mà hắn mang đến, mặt sau có một dấu vết bị mài đi.
Có vẻ mài rất vội, vẫn lờ mờ thấy hình trăng khuyết, tên tỷ tỷ là Chiêu Nguyệt.
Dù ta đã là ân nhân cứu mạng của hoàng đế, là huyện chủ, trong mắt Vệ Tiêu, ta vẫn chỉ xứng nhận lấy đồ tỷ tỷ không cần, chê bai, hoặc bỏ lại.O Mai Dao muoi
Nhưng ta không quan tâm.
Ta vui vẻ nhận lấy chiếc ám khí ấy.
Vệ Tiêu nắm lấy tay ta. Ngón trỏ tay phải ta hơi biến dạng, do năm xưa bị bánh xe nghiền gãy, không ai quan tâm chữa trị, xương tự liền lại, nên hơi cong, nhìn kỹ thì rất xấu.
Hồi nhỏ, khi ta mài mực cho tỷ tỷ, nàng từng cười chê tay ta giống móng gà.
Vệ Tiêu cũng từng nhìn tay ta với vẻ ghét bỏ, nhưng giờ đây, hắn lại vuốt ve mu bàn tay ta, dịu dàng dỗ dành:
“Chiêu Thanh, ta không muốn thấy muội bị giam trong chiếc lồng vàng mang tên hoàng cung nữa. Muội thích tự do, muốn làm nữ hiệp, vậy ta sẽ đưa muội đi cướp người giàu giúp người nghèo, cứu dân độ thế, được không?”
Hắn nhìn ta tha thiết:
“Nhiều năm qua ta mới nhận ra, người ta thật sự thích là muội. Những gì ta tìm kiếm trên người tỷ tỷ muội, thật ra đều là bóng dáng của muội.”
Lời đường mật của Vệ Tiêu thật khiến người ta rung động, chắc là được tỷ tỷ ta dạy đấy.
Ta đưa tay sờ lên bụng hắn, nơi làn da màu đồng hiện rõ cơ bắp rắn chắc.
Hắn không phản kháng, thậm chí không dám lộ ra vẻ chán ghét.
Ta lại tiến thêm bước nữa, định cởi áo hắn, hắn mới giữ lấy cổ tay ta, cười tà mị:
“Đừng vội thế, ta sớm muộn cũng là của muội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam nhân hoang dã nhưng biết nghe lời này, thú vị hơn hẳn vị hôn phu tương lai cứng nhắc, Thái tử điện hạ kia.
Tỷ tỷ sai Vệ Tiêu đến để đùa giỡn ta.
Kỳ thực, ta cũng rất muốn đùa giỡn Vệ Tiêu.
5
Vệ Tiêu nói, trước khi dẫn ta đi phiêu bạt chân trời, hành hiệp trượng nghĩa, hắn phải làm xong một việc chính nghĩa còn dang dở.
Hắn hẹn ta ở sòng bạc Kim Ô:
"Trong sòng bạc có một ông lão họ Trương, vợ con bệnh nặng, bản thân thì tàn tật, đầu óc mơ hồ, muốn đánh bạc để gỡ lại miếng cơm manh áo cho cả nhà.”
“Thấy ông ta càng ngày càng sa lầy, chi bằng chúng ta giúp ông ấy một tay, cố ý thua cho ông ấy một khoản, coi như cho vợ con ông ấy một con đường sống, đó chính là hành hiệp trượng nghĩa."
Ta sảng khoái đồng ý, định đi lấy bạc.
Vệ Tiêu lại đi thẳng đến bàn trang điểm của ta, cầm lấy một cây trâm vàng lam lưu ly.
Hắn cài cây trâm lên búi tóc ta, cười khen ta xinh đẹp:
"Trước kia không biết, thì ra Chiêu Thanh còn xinh đẹp đáng yêu hơn cả Chiêu Nguyệt."
Mỗi lần khen ta, hắn luôn không quên giẫm một phát lên mặt tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của ta, hắn tưởng ta thích nghe những lời so sánh như thế.
Thật ra chẳng cần so, ta biết nhan sắc của ta hơn phần lớn quý nữ trong kinh thành.
Nửa đêm, ta được Vệ Tiêu dẫn đến sòng bạc Kim Ô, quả nhiên trên bàn bạc có một ông lão tóc bạc, đỏ cả mắt vì thua sạch.
Vệ Tiêu kéo ta đến sát bàn cùng ông ta đánh cược.
Trong sòng bạc đầy khói thuốc, bỗng xuất hiện một tiểu thư khuê các, ánh mắt mọi con bạc đều dồn về phía ta.O Mai d.a.o Muoi
Trương lão nhìn chằm chằm ta, mắt sáng rỡ:
"Cô nương định dùng thứ gì để đặt cược với lão đây?"
Chưa kịp mở miệng, Vệ Tiêu đã vươn tay rút cây trâm trên tóc ta:
"Dùng cây trâm vàng lam lưu ly này để cược đi!"
Ta vội thì thầm ngăn lại:
"Đây là cây trâm do Hoàng Thượng ban cho, không thể lấy ra đùa cợt."
Ta đưa tay định lấy lại trâm, nhưng Vệ Tiêu lại cố tình giơ cao tay, trêu chọc ta:
"Đã muốn làm nữ hiệp, thì không nên bận tâm mấy món tầm thường do Hoàng Thượng ban."
"Nếu muội mãi không buông được vinh hoa phú quý, thì còn nói gì đến hành hiệp trượng nghĩa nữa?"
Vệ Tiêu bày ra bộ mặt chính nghĩa nghiêm túc.
Hắn đương nhiên biết dùng đồ được ngự ban để đánh bạc sẽ khiến ta mang tiếng gì, nhưng hắn lại giả ngốc trước mặt ta, chỉ một mực chất vấn ta rằng có phải không bỏ nổi phú quý hay không.
Thật đúng là hèn hạ đến cực điểm.
Nhưng bản cô nương không thiếu thời gian để chơi cùng hắn.