Kết thúc yến tiệc trong cung, Nguyên Ninh Đế triệu ta vào ngự thư phòng, trước mặt Thái tử nói rõ ràng:
“Đứa trẻ ngoan, một tháng sau Đông Cung tuyển phi, chỉ cần con đến, vị trí Thái tử phi sẽ là của con.”
“Con đã liều mình cứu trẫm trong cơn nguy hiểm, đây là phần thưởng trẫm ban cho con.”
Một tháng trước, ta lén rời phủ Thừa tướng, lên núi chơi, giữa đường gặp một lão đầu bị cường đạo truy đuổi.
Ta thuận tay cứu ông ta, về sau mới biết, lão đầu ấy chẳng phải người thường, chính là Hoàng đế đương triều.
Ông ta nói muốn báo đáp, ta cũng không khách sáo, báo tên họ và thân phận rõ ràng:
“Thần nữ là Nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, Giang Chiêu Thanh. Giang Thừa tướng có hai cô nhi nữ, mong bệ hạ đừng nhầm lẫn.”
Làm việc tốt tất nhiên phải lưu danh, ta trời sinh đa tâm, phải phòng bị chút ít.
Quả nhiên, sau khi chuyện “Hoàng đế vi hành gặp nạn, được một nữ hiệp cứu giúp” lan truyền, phụ thân thiên vị của ta liền dẫn theo tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, Giang Chiêu Nguyệt vào cung nhận công.
Nhờ ta phòng bị từ trước, Hoàng đế chỉ liếc mắt đã vạch trần, giận dữ ban một chén rượu độc vì tội khi quân.
Chủ mẫu phủ Thừa tướng, phu nhân Lý thị thay tỷ tỷ uống chén rượu ấy, tỷ tỷ mất đi thân mẫu, mới được Hoàng đế tha cho.
Cuối cùng, thánh chỉ khen thưởng chính xác rơi vào tay ta.
Trước là ban bố thiên hạ, thứ nữ Giang gia Giang Chiêu Thanh có công cứu giá phò long.O Mai d.a.o Muoi
Sau là hạ chỉ sắc phong ta làm Chính nhị phẩm Thanh Dương huyện chủ, được ban thực ấp ngàn hộ.
Ta dẫn đầu chúng nữ, khiến đám công tử thế gia từng xem thường ta đều bị đè bẹp dưới chân.
Từ nay về sau, trong những trường hợp lớn như yến tiệc trong cung, ta không còn phải đứng bên rìa nữa.
Đêm nay, Nguyên Ninh Đế lại đích thân nói với ta:
Chỉ cần ta muốn, chỉ cần ta đến, vị trí Thái tử phi chắc chắn thuộc về ta.
2
Ta ngồi trong xe ngựa, vẫn còn hồi tưởng phản ứng của Thái tử khi bị Hoàng đế sắp đặt hôn sự.
Tiêu Thừa Dực trước tiên nhìn ta thật sâu.
Ánh mắt ấy, rõ ràng mang theo vẻ bất đắc dĩ như thể bị cưỡng ép.
Cuối cùng, hắn cung kính hồi đáp với phụ hoàng:
“Chung thân đại sự, tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của phụ hoàng. Nhưng chuyện điều tra kẻ chủ mưu mưu sát phụ hoàng còn chưa có kết quả, nhi thần nghĩ, việc cưới xin cũng không cần gấp.”
Tiêu Thừa Dực xuất thân chính thống, thừa hưởng dung mạo của hoàng hậu, lông mày kiếm mắt sáng, dung tuấn thần khí.
Hắn lại giỏi võ nghệ, vai rộng eo thon, dáng người cao ráo cường tráng.
Đáng tiếc, hắn mặc long bào, tay áo rộng thùng thình, đến cổ tay cũng cài kín đến tận yết hầu.
Mang gương mặt yêu nghiệt, nhưng tính tình lại cứng nhắc nhàm chán.
Loại người này, phải đè xuống giường mới thú vị.
“Tiểu thư, đến phủ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, xe ngựa đã về đến phủ Thừa tướng.
Ta xuống xe, đi ngang qua vườn hoa thì nghe tiếng khóc lóc thấp giọng từ phía núi giả.
“Huynh mau nghĩ cách đi, khiến nó từ bỏ ý định tham gia tuyển phi!”
Là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đang trong thời gian để tang sinh mẫu, Giang Chiêu Nguyệt, đang vừa khóc vừa đ.ấ.m vào n.g.ự.c một nam nhân ăn mặc như đại hiệp.
“Nó không phải luôn sùng bái huynh là đại hiệp giang hồ sao? Huynh dụ nó bỏ trốn đi!”
“Ta mặc kệ danh tiếng của nó ra sao! Tại sao Giang Chiêu Thanh lại may mắn đến thế! Hôm đó ta cũng ra ngoài, mà sao lại là nó cứu được hoàng thượng!”
“Nó và cái đồ mẫu thân c.h.ế.t yểu của nó y như nhau, đều không an phận! Phụ thân đáng lẽ nên nhốt nó trong phủ, không cho nó ra ngoài gây chú ý!”
Giọng Giang Chiêu Nguyệt tuy nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ sự căm hận nghiến răng nghiến lợi:
“Nếu hôm đó ta cũng có mặt, ta chắc chắn làm không kém nó!”
“Vậy thì người được phong huyện chủ hôm nay là ta, người được chỉ định làm Thái tử phi cũng sẽ là ta! Mẫu thân ta cũng sẽ không c.h.ế.t!”
“Vệ Tiêu! Nếu huynh yêu ta, thì hãy hủy hoại nó, thành toàn tiền đồ cho ta!”
3
Nha hoàn bên cạnh ta run lẩy bẩy khi nghe được đoạn đối thoại đó, suýt nữa lao ra ngoài, nhưng ta đã giữ chặt lấy nàng, đưa nàng quay về Lan Ngọc Các.
Tối hôm đó, quả nhiên có một nam nhân trèo cửa sổ vào Lan Ngọc Các.O mai d.a.o Muoi
Dưới ánh trăng, nam nhân ấy tỏa ra khí chất hoang dại mạnh mẽ đặc trưng của giang hồ.
Ta tiến sát lại:
“Vệ ca ca, sao huynh lại chủ động đến tìm ta vậy?”
Vệ Tiêu đưa cho ta một chiếc ám khí gắn ở tay áo:
“Không phải muội luôn muốn cái này sao? Là ta đích thân làm đó.”
Vệ Tiêu là một đại hiệp.
Năm ta mười tuổi, cùng tỷ tỷ lên núi dâng hương, gặp phải sơn tặc. Trong lúc nguy cấp, chính thiếu niên Vệ Tiêu đã xuất hiện, dùng một thanh kiếm gỗ đánh lui bọn chúng.
Hắn bế tỷ tỷ xoay người đáp xuống đất, còn ta thì bị kẹt dưới xe ngựa, bị nghiền gãy một đốt ngón tay.
Sau đó, Vệ Tiêu thường xuyên trèo tường ra vào phủ Thừa tướng, mang những món đồ mới lạ từ bên ngoài đến cho tỷ tỷ – người bị giam lỏng trong khuê phòng học cầm kỳ thư họa.
Có diều gỗ biết bay, có Tôn Ngộ Không sống động như thật, còn có d.a.o găm và ám khí hắn tự tay chế tạo.
Hắn nói những món vũ khí này là để bảo vệ “tỷ tỷ yếu đuối”.
Khi đó, ta chỉ là bạn học theo hầu của tỷ tỷ.
Tuy cũng là con gái của Thừa tướng, nhưng mẫu thân ta chỉ là một vũ cơ không danh phận.
Sinh xong ta, bà liền để ta trong tã lót trước cửa hông phủ Thừa tướng rồi nhảy sông tự vẫn.
Cái c.h.ế.t của bà đổi lại sự thương hại từ Thừa tướng, ta được nhận về phủ, làm một thứ nữ không ai xem trọng.