Từng Bước Đi Đến Ngôi Vị Nữ Đế

Chương 9



17.

 

Ta phát hiện trước đây mình đã có chút hiểu lầm về Thẩm Niệm Chương.

 

Hắn ta vừa xuất hiện đã ở lầu xanh, nên ta nghĩ hắn là kẻ quen lui tới chốn phong trần thì có thể là người tốt gì, nên ta đã tưởng hắn là một công tử bột đủ cả năm thói xấu cờ b.ạ.c rượu chè gái gú.

 

Giờ mới biết, lần đầu gặp mặt ta cướp mất của hắn ta một con gà quay, cậu mập về nhà khóc rất thương tâm.

 

Lâm Thành vốn có một tửu lâu, đầu bếp trong đó làm gà quay là một tuyệt phẩm, đó là món Thẩm Niệm Chương thích ăn nhất từ nhỏ, sau đó đầu bếp bị Lâm Giang Lâu dụ đi, Thẩm Niệm Chương cũng theo đến đó, chỉ vì một miếng thịt.

 

Cậu ta hào phóng tiêu ngàn vàng với Oanh Nương, cũng chỉ vì thấy tỷ ấy đáng thương. Thẩm Niệm Chương từng có một người tỷ tỷ sinh đôi đã mất, Oanh Nương có vài phần giống tỷ tỷ ấy, nên cậu ta luôn che chở cho cô kỹ nữ không nơi nương tựa này.

 

Ta đã đốt một đám cháy khiến đầu bếp sợ hãi bỏ chạy, lại cướp con gà quay thơm phức vừa ra lò cuối cùng.

 

Không trách được khi bị bắt đến sào huyệt thổ phỉ mà cậu ta vẫn nhắc đi nhắc lại, oán hận sâu sắc đến thế.

 

Ta hơi buồn cười. Trong khi những công tử khác ức h.i.ế.p người, lui tới lầu xanh, trộm tiền đánh bạc, thì cậu ta lại chỉ nghĩ đến gà quay trong lầu.

 

Tất nhiên không học hành gì, chỉ biết đá gà thả chó cũng là thật.

 

Người nhà họ Thẩm quá cưng chiều đứa con út này, nuông chiều đến thành tính cách ngỗ nghịch.

 

Thẩm Niệm Chương ham chơi không thích học, còn thường trêu chọc các thầy, khiến những danh sư mà phụ mẫu và các ca ca vất vả mời đến đều tức giận bỏ đi. Thẩm lão gia bất đắc dĩ, đành phải nghĩ cách nhét cậu ta vào thư viện nổi tiếng nhất vùng.

 

Chưa được mấy ngày, Thẩm Niệm Chương đã bị trả về, cùng về còn có thư của các thầy trong thư viện - tố cáo Thẩm công tử trốn học đi trễ, cãi lại thầy cô, không chuyên tâm học hành, thả gà thả chó, ngày nào cũng vậy, không phải là con rắn nuôi lén lút bò đến chân thầy đang say sưa giảng bài làm người ta ngất tại chỗ, thì là chim chưa thuần bay vào hội thơ đập cánh khiến mọi người đầy mực, hoặc là không tìm thấy người trốn đi chơi, thì con ch.ó dữ mới nuôi thì nhảy lên cắn m.ô.n.g viện trưởng đi ngang qua.

 

Viện trưởng không thể chịu đựng được nữa, đích thân đến tuyên bố đuổi học cậu ta.

 

Thẩm lão gia suýt tức ngất, cầm roi gia pháp lên gào thét đòi đánh gãy chân thằng nhóc, thanh thế ầm ĩ vô cùng.

 

Cuối cùng lại lề mề, kéo dài đến khi vợ, di nương và các con dâu con trai đều đến khuyên can, cả đám người ngăn cản khuyên giải, cây roi gia pháp có gắn đinh sắt trong tay Thẩm lão gia, cuối cùng chẳng vung xuống lấy một cái.

 

Cuối cùng thỏa hiệp để gia đinh giữ cậu ta lại đánh mấy roi, ném vào từ đường giam cấm túc, mắt không thấy tim không phiền.

 

Rõ ràng gia đinh đánh roi cũng nương tay, Thẩm Niệm Chương bị đánh xong vẫn nhảy nhót tung tăng. Và tuy nói là giam cấm túc để cho cậu ta chịu khổ, nhưng dần dần, bàn ghế giường được chuyển vào, các món đồ chơi giải trí cũng được chuyển vào, cao lương mỹ vị ngày nào cũng đầy đủ được mang vào.

 

Thẩm lão gia nhắm một mắt mở một mắt, làm như không biết.

 

Sấm to mưa nhỏ, cuối cùng vẫn mềm lòng không nỡ đánh không nỡ mắng.

 

Nói là sẽ giam cậu ta ba tháng, nhưng chưa được mấy ngày, ông già càng nghĩ càng thương, tự mình thả thằng nhóc chưa bị giam được mấy ngày ra.

 

Thẩm Niệm Chương chán quá lấy thìa khoét quả đào cúng tổ tiên thành hình m.ô.n.g gà.

 

Nên khi Thẩm lão gia mở cửa, thấy đồ cúng trên bàn bị tàn phá thảm hại thì tối tăm mặt mày.

 

Ông già định thần mất một lúc, cuối cùng vẫn nghiến răng tự an ủi: "Con ta thật thông minh, ngay cả điêu khắc cũng tự học được, tổ tiên thấy chắc cũng vui lòng."

 

...

 

May mà Thẩm Niệm Chương tuy không chuyên tâm học hành, nhưng cũng không làm chuyện xấu xa, tất cả thói hư tật xấu đều không dính. ---Hươu Cao Cẳng---

 

Con trai cả nhà họ Thẩm đã ngoài bốn mươi, là đại nho có tiếng khắp các nước gần xa, thường hằng năm chu du các nơi, truyền đạo dạy học, bàn kinh luận đạo.

 

Thẩm phu tử cổ hủ nghiêm khắc, là người duy nhất mà đứa em ngỗ nghịch phải sợ, trong nhà phụ mẫu và các ca ca chị dâu đều chiều chuộng cậu ta, chỉ có ông anh này khi nổi giận đánh là đánh thật, Thẩm Niệm Chương sợ anh trai như quỷ nhỏ sợ Phật lớn, từ nhỏ được giáo dục gia phong nghiêm khắc, nên dù cậu ta có ham chơi bỏ bê việc học đến đâu, những thứ thực sự không được động vào thì cũng không dám đụng, bản tính bên trong vẫn không hư hỏng.

 

Còn những chuyện đá gà thả chó, nhà họ Thẩm vốn nhắm một mắt mở một mắt, dù Thẩm Niệm Chương có vô dụng cả đời, cũng có các ca ca trông coi cơ nghiệp, nếu chịu khó học hành tất nhiên càng tốt, thực sự không muốn thì cũng chẳng sao, vui vẻ hạnh phúc là được.

 

Thẩm Niệm Chương lớn lên như vậy, thấy ta - một cô gái bị phụ thân bỏ, mẫu thân mất, lại nhỏ tuổi hơn cậu ta, thật sự rất đáng thương.

 

Thêm vào đó ta đã cứu cậu ta, lần này lại là cậu ta cứu ta về, mang theo một loại trách nhiệm khó hiểu nào đó, cậu mập quyết tâm trông nom ta cho đến khi khỏe lại.

 

Thuốc men quý giá như nước chảy từ bên ngoài đưa vào.

 

Ta hồi phục rất nhanh, tuy trông vẫn yếu ớt như cành liễu trước gió, nhưng ít ra cũng có thể đi lại, Thẩm Niệm Chương nói ta bị nhốt lâu quá rồi, muốn dẫn ta ra ngoài chơi, ta không từ chối.

 

Phố xá rất náo nhiệt, ta không chịu được gió lạnh, mặc dày kín mít, đội mũ che mặt, thấy cái gì cũng mới mẻ, dọc đường mua rất nhiều đồ, thấy quầy bán diều, lại một lần nữa dừng chân không đi.

 

Thấy ta liếc nhìn quầy đó một cái, Thẩm Niệm Chương đi qua, không cần suy nghĩ, vẫy tay ra lệnh cho đám tùy tùng phía sau: "Muội muội A Ngân thích cái nào thì mua hết!"

 

Thị nữ thân cận Sương Vân của cậu ta tiến lên chuẩn bị trả tiền, thị vệ đã ôm không ít đồ lặt vặt chuẩn bị lấy đồ, chỉ đợi ta chọn xong.

 

Ánh mắt ta lướt qua những con bướm, chuồn chuồn, chim diều hâu, không có cái nào ưng ý, nên ta vén mũ che mặt cười nhẹ với chủ quầy: "Ta muốn một con ưng xám."

 

Không có ưng xám, nên đành đợi chủ quầy làm xong vài ngày nữa để Sương Vân đến lấy.

 

Vài ngày sau, ta tiện tay lật con diều vừa lấy về trong tay, lật ra một mảnh giấy nhỏ không đáng chú ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Đã đợi ngoài Lâm Thành, hỏi thăm ngài an.]

 

18.

 

Dựa vào việc sử dụng thuốc của y quán để truy tìm người bị thương, quan binh Lâm Thành làm được, người dưới trướng ta tất nhiên cũng làm được.

 

Vì vậy ta đã dùng sức mạnh để hành hạ bản thân, thuốc dự trữ trong phủ họ Thẩm không đủ dùng, phải ra ngoài mua thêm.

 

Khi ta đang bệnh đã có quan binh đến kiểm tra, nhưng ta không phù hợp với lệnh truy nã trong tay họ, người đến chỉ hỏi qua loa rồi đi.

 

Quan binh không nhận ra ta, nhưng người của ta thì nhận ra, họ bám theo sau quan binh để dò la, tất nhiên có thể tìm thấy ta. Họ bày một quầy hàng bên ngoài làm ngụy trang, để bảo đảm an toàn không gây chú ý, ta cố ý đi vòng vo dừng lại mua sắm nhiều nơi, mới vén mũ che mặt nhìn thẳng vào mắt chủ quầy.

 

Xác nhận là ta, họ mới chuyển tin vào.

 

Sau khi liên lạc lại với thuộc hạ, ta ra lệnh cho họ đi trước tìm thủ lĩnh quân nổi loạn đang bị truy tìm kia, bảo hắn thỉnh thoảng lộ diện, từ từ dẫn dụ quân Vệ Thành bên ngoài đi.

 

Đồng thời sắp xếp người từ từ tụ tập bên ngoài Lâm Thành, ẩn nấp, chờ đợi thời cơ tấn công vào.

 

Kế hoạch tưởng chừng đơn giản, nhưng thực hiện thì từng bước từng bước đều nguy hiểm, tốn rất nhiều thời gian.

 

Khoảng thời gian này, vừa đủ để ta dưỡng thương trong nhà họ Thẩm.

 

Từ lúc hoa đào bắt đầu tàn, đến giữa hè bóng râm dày đặc, ve kêu nắng gắt, rồi đến khi thu ý dần về.

 

Những ngày ở nhà họ Thẩm, thật là hiếm có yên bình nhàn nhã.

 

Cá hoang ở Kính Hồ, rượu hạnh ở phố cổ, thịt ngỗng Trang Chỉ, vịt quay lò treo ở thành bên cạnh... hóa ra Thẩm Niệm Chương không phải nói suông, khi ta khỏe hơn, cậu ta liền dẫn ta đi chơi đi ăn khắp nơi.

 

Xung quanh Thẩm Niệm Chương có một đám bạn xấu, rủ rê cậu ta đến lầu xanh sòng bạc, đá gà thả chó đấu dế, hoặc là cưỡi ngựa thi b.ắ.n săn.

 

Nhà nghiêm cấm gắt gao, sòng bạc cậu ta không dám đến, lầu xanh chỉ dám thưởng thức ca múa, những thứ khác thì không ai quản, nên Thẩm Niệm Chương lần nào cũng thua một số tiền lớn cho đám bạn xấu đó, đá gà thả chó mười trận thua chín, không trách được những kẻ đó thích nịnh bợ bám lấy cậu ta chơi.

 

Sau đó ta thực sự không thể nhìn nổi nữa, lấy đi con dế già yếu bệnh tật mà người khác vẫn tâng bốc lên tận trời của Thẩm Niệm Chương, nửa đêm thắp đèn dẫn cậu ta ra đồng bắt một con to và hung dữ, xem nó đánh bại hết những con dế của bọn họ; túm được tên gia đinh nhận tiền cho chó của Thẩm Niệm Chương ăn thuốc phản chủ, không còn bị ảnh hưởng của thuốc, chó của Thẩm Niệm Chương cuối cùng cũng phát huy được thực lực chạy lên đầu; khi đi săn ta thấy riêng trong ống tên của Thẩm Niệm Chương có những mũi tên lông đuôi bị cong...

 

Ta ném hết tên xuống đất, rút đao c.h.é.m một nhát, bỏ hết phần lông đuôi rối.

 

Từ nhỏ ta học gì cũng nhanh lại tinh thông, mấy năm trên núi Hoành Nhai, cưỡi ngựa b.ắ.n cung các thứ, đều đã thành thạo từ lâu.

 

Tên không có lông đuôi, độ khó tăng vọt.

 

Người bên cạnh chế giễu: "Không lẽ cô ta định dùng mũi tên cụt này để b.ắ.n con hươu phía trước..."

 

Lời còn chưa dứt, ta đã giương cung lắp tên, mũi nào cũng trúng con mồi, không phát nào trượt.

 

Mọi người có mặt lập tức im bặt, một lúc lâu chìm trong tĩnh lặng.

 

Lần này, vẫn là Thẩm Niệm Chương thắng.

 

Những chuyện trước kia ta chưa thấy tạm không tính, trong thời gian này những gì ta chứng kiến, số tiền mà đám người này dùng thủ đoạn để Thẩm Niệm Chương thua cho họ, từng đồng từng quan, ta đều giúp cậu ta thắng lại hết.

 

Thẩm Niệm Chương trợn mắt ngớ ngẩn nhìn ta.

 

Đám bất tài liên tục bị mất mặt, tức giận điên cuồng, hét lên bảo cậu ta đưa ta về nhà, con gái đấu chó đua ngựa còn ra thể thống gì.

 

Thẩm Niệm Chương hiếm khi không nghe lời họ, vì bảo vệ ta mà xảy ra mâu thuẫn với họ, cuối cùng chia tay trong không vui.

 

Trên đường, ta ngồi trong xe ngựa, Thẩm Niệm Chương cưỡi ngựa bên ngoài, ta vén rèm hỏi cậu ta: "Ngươi cứ để họ bắt nạt như vậy sao?"

 

Mười trận thua chín, ngày nào cũng đưa tiền cho người ta.

 

Thẩm Niệm Chương sinh ra mặt mũi hiền lành, lại trắng trẻo mập mạp, nên trông có vẻ ngờ nghệch, nhưng không thực sự ngu ngốc. Cậu ta ủ rũ: "Mấy công tử nhà thành chủ, nhà họ Thẩm đắc tội không nổi, còn có con nhà thương buôn lương thực, tửu lâu nhà họ Thẩm sống nhờ người ta ăn uống, cũng không thể kết thù kết oán... Không sao đâu, nhà chúng ta có tiền, thuận nước đẩy thuyền thua cho họ một ít cũng chẳng sao."

 

Ta khựng lại, nhẹ giọng: "Vậy chẳng phải ta đã gây rắc rối cho ngươi sao?"

 

Vì giúp cậu ta mà ngược lại khiến cậu ta đắc tội với người khác.

 

Thẩm Niệm Chương tưởng ta tự trách, vội vàng xua tay nói không sao, chỉ là chuyện nhỏ, cậu ta có thể giải quyết được.

 

Ta buông rèm xuống, đôi mắt chìm vào bóng tối.

 

Ta đương nhiên không phải đang tự trách, ta cũng sẽ không gây rắc rối cho ai, trước khi ra tay ta đã nghĩ kỹ hậu quả rồi.

 

Binh mã của Vệ Thành đã bị dẫn dụ đi gần hết, người mai phục bên ngoài Lâm Thành đã đợi quá lâu, sắp tới phải tìm thời cơ bắt đầu hành động.

 

Đến lúc đó thế lực của phủ thành chủ này cùng bọn thương nhân thừa dịp thiên tai nâng giá lương thực, đều phải bị tận diệt, trong mắt ta chúng không còn sống được bao lâu nữa.

 

Cho nên, đám người này, thực ra bây giờ đắc tội cũng chẳng sao.

 

Ta chỉ đang nghĩ, nên sắp xếp cách ch.ế.c như thế nào cho chúng, mới đủ nhân từ, không quá độc ác.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com