Từng Bước Đi Đến Ngôi Vị Nữ Đế

Chương 8



15.

 

Khi được người ta cứu lên thuyền, nhờ bản năng cảnh giác được rèn luyện qua nhiều năm l.i.ế.m m.á.u đầu dao, ta gắng gượng tỉnh lại.

 

Lầu hoa bên hồ rực rỡ, thuyền rồng trên hồ qua lại không ngớt, tiếng đàn véo von, giai nhân tựa lan can.

 

Đây là hồ nước tĩnh lặng bên ngoài Lâm Thành.

 

Người cứu ta trông có vẻ quen.

 

Là cậu mập đó.

 

Tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm đang ngồi thuyền ngắm cá nghe nhạc, tình cờ thấy ta bị cuốn ra hồ, cậu ta còn nhận ra ta, nhớ rằng hai năm trước ta đã cứu cậu ta khỏi sào huyệt thổ phỉ, vội vàng đòi mời thầy thuốc giỏi nhất đến.

 

Ngực đau nhói, ta kín đáo kéo chặt vạt áo, tránh để vết thương rỉ m.á.u bị người khác phát hiện.

 

Gần tim bị đ.â.m một kiếm, vết thương rất sâu, nếu không kịp nghiêng người, giờ này ta đã là cái xác.

 

Vết thương ngâm nước lâu, m.á.u đã loãng, áo màu sẫm, không nhìn kỹ không thấy được vết máu.

 

Ta không muốn người khác biết ta bị kiếm đâm, phòng khi quan quân truy nã có người liên tưởng đến việc này.

 

Vì vậy ta cố ý chuyển hướng chú ý của cậu ta, "Không phải ngươi nói ta có thể đến nương nhờ bất cứ lúc nào sao? Ta không thể ở trong sào huyệt thổ phỉ nữa, bị ép phải nhảy sông, ngươi có muốn thu nhận ta không?"

 

Thẩm Niệm Chương không chút do dự đã đồng ý.

 

Còn tỏ ra vô cùng vui mừng, "Cô có thể hoàn lương thì còn gì tốt hơn!"

 

Lần đầu gặp ta, ta đang gi.ế.c người phóng hỏa.

 

Lần thứ hai gặp ta, ta làm thổ phỉ.

 

Khó mà tưởng tượng trong mắt cậu ta thì ta là kẻ xấu xa đến mức nào, đến nỗi phải dùng đến từ hoàn lương.

 

Có thương tích, một mình ta e khó có thể quay về, đi theo Thẩm Niệm Chương là cách an toàn nhất.

 

Nhà họ Thẩm là thương nhân giàu có ở Lâm Thành, là một trong những gia tộc lớn nhất thành.

 

Ở trong nhà họ Thẩm, tương đương với việc ở ngay dưới mắt thành chủ, dưới chân bóng đèn tối đen, ngược lại còn an toàn hơn ở ngoài trốn tránh quân lùng bắt.

 

Nhưng làm vậy, liệu có liên lụy đến Thẩm gia vô tội không?

 

Che chở thủ lĩnh giặc cướp là tội nặng.

 

Ta ho vài tiếng, cậu mập chạy trước chạy sau rót nước cho ta, trông chẳng có chút vẻ thiếu gia nào, cũng chẳng có chút tâm cơ nào, lại hỏi ta: "À phải rồi, cô tên gì?"

 

Nước ấm vào cổ họng, trong vài hơi thở, ta đã suy nghĩ vạn điều, thuận thế điều chỉnh kế hoạch.

 

Ta cụp hàng mi dài xuống, nhẹ nhàng nói:

 

"Thính Ngân."

 

Thính Ngân - người lắng nghe tiếng bạc leng keng, nhàn nhạt nhìn vàng ngọc đầy nhà rực rỡ.

 

...

 

Vậy thì, trước hết hãy chiếm lấy Lâm Thành.

 

Đổi thành chủ mới, ta sẽ không còn bị coi là thủ lĩnh giặc cướp nữa.

 

16.

 

Thẩm Niệm Chương đưa ta về nhà, người Thẩm gia nghe nói ta chính là cô gái đã cứu con trai út của họ trước đây, vô cùng cảm kích, nhưng vẫn hỏi thăm về lai lịch của ta.

 

Ta thẳng thắn nói: "Phụ thân ta bán ta và mẫu thân để đổi lấy miếng ăn, người mua lại bán ta cho lầu xanh, vài tháng sau lầu xanh cháy, ta lang thang khắp nơi, từ đó trôi dạt nhiều năm."

 

Thẩm mẫu theo phản xạ buột miệng: "Thật vậy sao?"

 

Vừa nói xong bà đã hối hận, liên tục xin lỗi. Ta biết bà không cố ý, người từ nhỏ sống trong an nhàn phú quý khó tin được trên đời lại có những trải nghiệm bi thảm như vậy.

 

Ta cụp mắt xuống: "Đương nhiên là thật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mỗi câu đều là sự thật, không có nửa chữ giả dối, chỉ là có giấu giếm một số tình huống để bản thân trông chỉ còn đáng thương hay không thì không đảm bảo.

 

Phụ mẫu Thẩm gia lập tức đầy vẻ thương xót, trực tiếp quyết định nhận ta về nuôi như biểu tiểu thư, chọn cho một khu viện tử mới tinh để ta ở.

 

Khi được a hoàn dẫn đến phòng, Thẩm Niệm Chương đi theo ta suốt đường, liên tục lén nhìn ta, muốn nói lại thôi.

 

Nhưng cuối cùng chẳng nói gì. ---Hươu Cao Cẳng---

 

Tối muộn, cậu mập tay trái ôm một cái hộp, tay phải xách một đống lỉnh kỉnh, trên người còn treo mấy bức tranh chữ, nặng đến mức đi lảo đảo, khó khăn bước vào. Phía sau cậu ta mấy người hầu khiêng đồ đạc lỉnh kỉnh, cũng lảo đảo chen vào.

 

Căn phòng mới tinh không có hơi người, lập tức được bày biện đầy ắp, trong tủ trang điểm thậm chí đã đặt sẵn trang sức phấn son, váy áo thời thượng của con gái nhét đầy tủ.

 

Cuối cùng cậu ta đặt một hộp bánh tinh xảo trước mặt ta: "Đây là bánh Tùng Hoa mẫu thân tự tay làm, chia cho cô một nửa."

 

Mắt đầy vẻ tiếc nuối với đồ ăn, nhưng hành động rất kiên định.

 

Còn vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Yên tâm đi nhà chúng ta rất giàu chắc chắn có thể nuôi cô cả đời."

 

Ta có chút ngỡ ngàng.

 

Cuối cùng đã hiểu cậu ta đi theo ta suốt đường là muốn nói gì.

 

Thẩm Niệm Chương nghe được thân thế ta kể, muốn an ủi ta, nhưng vụng về, nên chọn cách lặng lẽ mang đồ đến.

 

Ta bị phụ thân ruột bán đi lưu lạc, cậu ta hứa với ta sẽ không để ta không có chỗ ở nữa, ta mất mẫu thân, cậu ta sẵn sàng chia sẻ một nửa tình thương của mẫu thân mình, như vậy ta cũng không phải là người không có mẫu thân chăm sóc.

 

Thực ra, đã qua mấy năm rồi.

 

Lần đầu tiên có người vụng về cố gắng an ủi ta như vậy.

 

Gương mặt trắng bệch như giấy của ta không thể hiện vui buồn, chỉ có thân hình chực ngã khẽ lắc một cái.

 

Nửa cụp mắt xuống, không nói gì.

 

Ta vừa ở nhà họ Thẩm được mấy ngày, đã nghe các tớ nữ bàn tán về việc quan binh bên ngoài đang truy tìm thủ lĩnh phản tặc.

 

Vệ Thành điều nhiều binh lính đến, lục soát diện rộng bên ngoài thành, các thành lớn nhỏ lân cận cũng giới nghiêm, kiểm soát nghiêm ngặt ra vào, tất cả các y quán lớn nhỏ đều có người canh giữ, bất kỳ bệnh nhân nào bị thương bởi đao kiếm đều phải chịu thẩm tra, trên tường thành còn dán cáo thị truy nã, ai tố giác sẽ được thưởng.

 

Tuy nhiên họ vẫn chưa xác định được thủ lĩnh phản tặc là ai, trên cáo thị truy nã vẽ một người đàn ông mặt mũi thô kệch, ta nghe vậy, đoán chắc là một thủ lĩnh quân nổi loạn có chút tiếng tăm ở gần đây.

 

Vì cáo thị truy nã vẽ một hán tử vạm vỡ để đánh lạc hướng, nên dù ta lai lịch không rõ cũng không ai nghi ngờ đến ta.

 

Ta trông quá yếu ớt, người nhà họ Thẩm nhiều lần nói muốn mời thầy thuốc đến, bị ta từ chối vài lần.

 

Nhưng cứ mãi từ chối thầy thuốc, ta sợ ngược lại gây người khác nghi ngờ, bị thương nặng, cũng thực sự cần chữa trị.

 

Ta nhân lúc không ai để ý tìm một hòn đá nhọn, mắt không chớp đập vào vết thương của mình, dùng sức mạnh, vết thương vốn đã có phần hoại tử lập tức trông càng thê thảm hơn, rồi nửa đêm nhảy xuống ao ngâm nửa đêm trong nước lạnh, thay quần áo nằm xuống, thành công làm cho mình sốt không dứt.

 

Khi sốt đến choáng váng, thầy thuốc phủ họ Thẩm vội vàng chạy đến, ta gắng gượng nói một câu: "Không, không cần đâu, ta đã làm phiền các người quá nhiều rồi, mời thầy thuốc tốn kém quá."

 

Thầy thuốc đến tiếc nuối: "Con bé ngốc này, Thẩm lão gia có thiếu tiền đâu!"

 

Ta sốt đến mơ hồ, không nói gì nữa.

 

Thầy thuốc phát hiện vết thương tái nhợt nát bươm của ta, như ta dự đoán đoán rằng vết thương chắc là do va vào đá trong dòng nước xiết, còn nói cô gái nhỏ chắc xuất thân nghèo khó, sợ chữa trị tốn kém nên không dám nói.

 

Các bậc trưởng bối nhà họ Thẩm nghe xong càng thêm thương xót.

 

Có lời giải thích này, việc ta trước đây luôn từ chối mời thầy thuốc, cộng với vết thương trên người và gương mặt tái nhợt yếu ớt quá mức, đều có thể giải thích được.

 

Ta vốn cẩn thận, ngay cả chi tiết nhỏ nhặt cũng không bỏ sót bất kỳ sơ hở nào có thể.

 

Chỉ là vết thương nặng là thật, sốt cũng là thật, vốn vết kiếm đã sâu, khi ta lấy đá đập vào mình cũng không nương tay, sốt liên tục nhiều ngày, suýt mất nửa cái mạng.

 

Lúc sốt nặng nhất Thẩm Niệm Chương tự mình canh bên cạnh lo lắng đi tới đi lui.

 

"Ân nhân, cô nương, muội muội Thính Ngân... đừng ch.ế.c nhé, muội nhất định phải cố gắng, ta còn chưa dẫn muội đi ăn cá quế hấp ở Kính Hồ, rượu hạnh ở phố cổ Tây Phường, thịt ngỗng Trang Chỉ, gân nai hầm, thịt anh đào ở tửu lâu chợ Đông, còn có vịt quay lò treo ở thành bên cạnh nữa..."

 

Cũng không đến mức nghiêm trọng phải ch.ế.c, ta bất đắc dĩ hé mắt, nhưng không thể tỉnh lại.

 

Ngày hôm đó nửa mơ nửa tỉnh, cả đêm mơ thấy mình nhảy múa giữa đống đồ ăn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com