Vùng Hạ Trạch nhiều nước dễ ngập lụt, lại nhiều biến loạn, mỗi khi đến mùa gieo hạt, lúc nào cũng đầy xác ch.ế.c đói.
Bây giờ lại đến mùa gieo hạt.
Trên đường về gặp một đám người chặn giữa đường, vây quanh xem náo nhiệt, Sương Vân tiến lên dò hỏi tình hình, hóa ra là một nhà sa sút nợ nần, chủ nợ tìm đến.
Giữa đường nằm một thanh niên bị đánh gần ch.ế.c, ngũ quan tuấn tú, nhưng chật vật tiều tụy, nghiến răng lảo đảo bò dậy, che chắn trước một cô gái nhỏ.
Một nhà mở võ quán, cũng nhận việc hộ tống, phụ thân mẫu thân gặp loạn lạc ch.ế.c ở bên ngoài, chỉ còn anh trai và muội muội nhỏ, làm mất hàng phải đền một số tiền lớn, còn nợ rất nhiều, hai anh em tạm thời không trả được, giờ chủ nợ tìm đến, muốn cng ép bắt muội muội đi bán.
Chàng thanh niên vẫn không chịu để họ bắt muội muội mình đi, nhưng một mình khó địch bốn tay, bị đánh đầu đầy máu, vẫn không khuất phục.
Hai bên giằng co, chặn hết đường đi, còn thu hút một đám người vây xem.
Xem một lúc, ta ngẩng mắt nói với Thẩm Niệm Chương: "Ta muốn cứu anh ta."
Thẩm Niệm Chương sững người. ---Hươu Cao Cẳng---
Ta chưa từng chủ động xin cậu ta điều gì.
Thế là cậu mập ưỡn ngực, xuống ngựa, chen vào đám đông, hét lên với đám đàn ông hung dữ:
"Dừng tay! Thả cô ấy ra!"
Chàng thanh niên ngẩng đầu, nhìn về phía chúng ta, tất cả mọi người xung quanh cũng đều nhìn qua, ta dưới ánh mắt của mọi người, xuống xe ngựa, bàn tay mảnh khảnh tái nhợt, kéo người đàn ông cao lớn dậy, nói:
"Nợ, ta giúp anh ta trả."
Không dùng tiền của phủ họ Thẩm, ta dùng vàng vụn mang theo bên mình, giúp anh ta đuổi đám người đó đi, chàng thanh niên "phịch" quỳ xuống trước mặt ta, dập đầu mấy cái, cảm tạ ta, hỏi địa chỉ của chúng ta, nói số tiền này tính là anh ta mượn, sau này nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi, dù bị từ chối, anh ta vẫn kiên quyết tính là mượn.
Mặc dù anh ta nói vậy, ta chỉ là nhớ đến người phụ thân bán vợ bán con của mình.
Cùng rơi vào hoàn cảnh này, chàng thanh niên lại thà ch.ế.c không chịu bán muội muội mình.
Nên ta chọn giúp anh ta một tay.
Nghĩ đến phụ thân mình, lại nhớ đến tin tức bên ngoài gửi đến gần đây.
Rất lâu trước đây, ta đã cử người đến Triệu quốc theo dõi phụ thân ta, xem ông ta lần lượt thi đỗ công danh, đứng đầu bảng vàng, được quân chủ Triệu quốc sủng ái, thăng quan tiến chức.
Lâm Thành ở Hạ Trạch, rất gần nơi ta lớn lên, gần đây có tin đồn xôn xao, làng Trương Gia gặp phải giặc cướp, cả làng bị tàn sát, không để lại một mạng sống nào, thực sự tàn nhẫn.
Làng Trương Gia, chính là quê hương của ta.
Có người mượn danh nghĩa giặc cướp, làm những việc không thể thấy ánh sáng.
Thám tử báo tin, phụ thân ta lại thăng quan ở Triệu quốc, còn được gia tộc lớn để mắt tới, sắp cưới tiểu thư tông thất làm vợ. Mẫu thân ta và tỷ muội chúng ta trong mắt ông ta đã ch.ế.c sạch, ông ta bên ngoài tự xưng chưa từng cưới vợ, giờ muốn kết thân với thế gia, để phòng có người điều tra lai lịch, phát hiện ông ta nói dối, nên đành mua chuộc sát thủ, đêm khuya đến tàn sát hết người trong làng biết chuyện, không để lại hậu hoạn.
Ch.ế.c oan bao nhiêu người vô tội. Nhưng đám người nhà họ Chu tham tiền ép mẫu thân ta lấy ông ta, cùng thầy lang trong làng cố tình không chữa chân cho Lý Nhị Ngưu, những người này, giúp phụ thân ta làm việc, cuối cùng lại ch.ế.c trong tay phụ thân ta, cũng coi như báo ứng không sai.
Ta bảo người dưới tìm xem còn ai sống sót không, thật sự tìm được một người vì đi chợ bán đồ mà thoát nạn, phụ mẫu và hôn phu của cô ta đều bị gi.ế.c, cô ta kêu gào đòi đi tìm đám giặc cướp báo thù rửa hận.
Ta nói với cô ta thực ra người làng Trương Gia đều bị phụ thân ta diệt khẩu, phụ thân ta ở tận kinh thành Triệu quốc, quan to phủ sâu, canh phòng nghiêm ngặt, cô ta vẫn muốn đi báo thù sao?
Nhìn cô gái lớn hơn ta vài tuổi, da ngăm đen, vạm vỡ khỏe mạnh, vung búa lên, nghiến răng dứt khoát đáp: "Đi!"
Ta chọn vài người hộ tống cô ta đến Triệu quốc.
Về phủ họ Thẩm, quản gia nói có người đang đợi gặp ta.
Là chàng thanh niên được ta tiện tay cứu giúp mấy hôm trước, bưng một đống bạc vụn nặng trĩu, nói là đến trả nợ. Đây đều là tiền anh ta làm việc nặng nhọc ngày đêm ở bến tàu để dành.
Không ngờ anh ta thật thà như vậy, nói sẽ trả là thực sự liều mạng kiếm tiền trả cả gốc lẫn lãi.
Ta nhìn kỹ anh ta: "Anh tên gì?"
Anh ta hơi ngượng ngùng đáp: "Chu Linh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cười: "Chu Linh, anh có muốn đến phủ họ Thẩm làm hộ vệ không?"
20.
Thấy anh ta thật thà có trách nhiệm, lại có võ nghệ bên mình, ta nảy lòng tiếc tài, trước hết thu nhận anh ta làm hộ vệ bên cạnh.
"Muội muội A Ngân thật có lòng tốt." Thẩm Niệm Chương cảm thán.
Tiếp đó, cậu ta rón rén đi tới, vẻ mặt như kẻ trộm: "A Ngân, có thể cho ta chép bài tập hôm qua không, đại ca sắp về rồi, nếu các thầy mách với huynh ấy thì xong đời, xong đời mất..."
Sau khi Thẩm Niệm Chương bị thư viện trả về, người nhà họ Thẩm lại tốn công sức mời một đám thầy, còn bảo ta cùng đi nghe các thầy giảng dạy.
Bên ngoài một cuốn sách cổ là bảo vật tranh giành, trước kia cái rương sách nhỏ của phụ thân ta, quý như báu vật, không dễ cho người khác xem, ta muốn lật đọc, cũng chỉ có thể thừa lúc phơi sách. Còn nhà họ Thẩm có cả một thư các, đầy phòng sách quý, cho ta tự do đọc.
Người nhà họ Thẩm mời đều là những người giỏi, thực sự có nhiều kiến thức sâu sắc.
Ta không phụ lòng tốt của họ, dù vừa đọc qua là không quên, cũng không từng lơ là, đặc biệt chăm chỉ cần cù, quên ăn quên ngủ đọc khắp các sách.
Thẩm Niệm Chương hoàn toàn ngược lại với ta, nhiều lần muốn rủ ta trốn đi chơi, bị ta từ chối, cũng mất hứng, ngoan ngoãn ngồi trước bàn, đáng tiếc người ngồi xuống rồi, nhưng tâm trí không ở đó, thường xuyên vừa ngoảnh đầu, đã thấy cậu ta ngủ mất. Bài tập các thầy giao, cũng chỉ làm qua loa. Đaiụ ca sắp về, cậu ta mới biết lo lắng.
Khi người lớn nhà họ Thẩm hỏi thăm, vị lão sư đứng đầu đau lòng: "Tiểu thiếu gia không phải ngu ngốc, nhưng thực sự lười biếng ham chơi. Còn cô bé kia, thông minh hơn người, kiên trì chăm chỉ, kính thầy trọng đạo, là một mầm non tốt, là một mầm non tốt...
"Chỉ tiếc là, là con gái, học cũng bằng thừa." Câu cuối, lẩm bẩm, không biết bao nhiêu tiếc nuối.
Họ chỉ nghe được phần trước: "Ý thầy là, thằng nhỏ thời gian này thực sự ngoan ngoãn ở tư thục học à?"
Phu thê Thẩm gia vui mừng khôn xiết, Thẩm Niệm Chương chịu ngoan ngoãn ở nhà học đã là rất khó có, học tốt hay không là chuyện khác.
Họ cho rằng đó là công của ta, càng thêm tốt với ta. ---Hươu Cao Cẳng---
Thẩm mẫu thường gọi ta đến giúp bà may quần áo mới, trò chuyện với ta về chuyện cũ của nhà họ Thẩm, dạy ta cách sống trong phủ đệ lớn, bảo ta đừng chịu thiệt thòi, dạy ta giã phấn hoa nhuộm móng tay đỏ, tô phấn son thêm sắc cho má, thỉnh thoảng nhìn ta thất thần:
"Bà lão này trước đây cũng có một đứa con gái, đáng tiếc mất rồi."
Bà đau buồn một lúc, đột nhiên nói: "Tiểu cô nương, thằng nhóc nhà ta để tâm đến con, hay là để nó cưới con làm thiếp thế nào?"
Như một tiếng sét đánh bên tai.
Ta ngẩng đầu nhìn bà, Thẩm phu nhân mắt đầy vẻ vui mừng, rõ ràng là nghiêm túc, bà cho rằng đề nghị của mình rất tốt, những a hoàn bên cạnh đều hùa theo chúc mừng ta.
Ta mỉm cười dịu dàng, lặng lẽ rút tay về, suy nghĩ nên đối phó thế nào.
Lúc này người bên ngoài đến báo tin, cắt ngang cuộc nói chuyện: "Phu nhân, đại thiếu gia về rồi!"
Anh cả nhà họ Thẩm hiếm khi về phủ, tự nhiên là việc vui lớn, mọi người bận rộn tiếp đón, Thẩm phu nhân tạm thời gác lại chuyện này.
Thẩm phu tử tên Học Xương, một ông già nhỏ không cao lớn gì, một thân thanh y nghiêm chỉnh, dẫn theo vài học trò, họ về ăn tết Trung Nguyên.
Hàn huyên một lúc, Thẩm phu nhân vẫn nhớ đến chuyện muốn cho con út cưới ta làm thiếp, nên giới thiệu ta với ông, giọng hài lòng: "Con bé này trước đây đã cứu Chương nhi, kết duyên lành, lại được Chương nhi gặp đem về phủ, sinh đẹp, lại thông minh chăm chỉ, ắt là hiền thiếp."
Thân phận ta thấp kém, nên họ đương nhiên cho rằng ta nhiều lắm chỉ có thể làm thiếp.
Ông già áo xanh liếc ta một cái, nhưng không mấy hài lòng: "Cô gái quê mùa lai lịch không rõ ràng, phối với con cái nhà họ Thẩm hơi không xứng."
Thẩm phu nhân vẫn kiên trì: "Thầy của Chương nhi nói cô gái này rất thông minh, học hành giỏi lắm!" Nhà họ Thẩm một đống người chỉ có mỗi Thẩm phu tử học thức uyên bác, rất thích người giỏi học hành.
Không ngờ ông già áo xanh lại nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng: "Hồ đồ! Con gái học hành gì?"
Phu phụ Thẩm gia già rồi tự mình cũng hơi sợ người con trai đại nho này, Thẩm phu nhân lập tức im lặng, một lúc lâu, không cam lòng lại tranh thủ thêm: "Ta thấy Chương nhi rất thích cô gái này, lấy làm thiếp mà, đâu phải cưới thê tử, tự nhiên đẹp mặt vừa ý là được."
Thẩm phu tử nghe xong, sắc mặt mới dịu đi, ban ơn mà nhượng bộ:
"Thôi được, vậy chuẩn bị chút của hồi môn cho cô ta đi."
Nhà họ Thẩm ở Lâm Thành là một trong những nhà giàu có nhất, một cô gái cô độc được nương tựa vào nhà họ Thẩm, dù chỉ là làm thiếp, cũng đã là ân huệ lớn như trời.
Nên Thẩm phu nhân qua loa hỏi ta, các a hoàn trước đó chúc mừng ta, đại ca nhà họ Thẩm càng là ban ơn mà cho phép ta.
Họ đều không nghĩ đến, có lẽ, ta sẽ từ chối.
Giọng ta rơi vào căn phòng tạm thời yên tĩnh, rõ ràng bình thản: "Nhưng ta, không muốn làm thiếp."