Từng Bước Đi Đến Ngôi Vị Nữ Đế

Chương 13



25.

 

Ta nhanh chóng kiểm soát vùng Hạ Trạch, tin tức truyền về Vệ thành, thành chủ lập tức phái một đội tinh nhuệ đến quyết diệt thế lực mới nổi gai góc này.

 

Đồng thời, bên kia Lý Nhị Ngưu nhận được tin của ta, dẫn đại quân ẩn nấp trên núi Hoành Nhai trực tiếp đánh vào Vệ thành.

 

Theo tin tình báo từ nội gián trong Vệ thành, đội quân được phái đi là lực lượng tinh nhuệ còn lại không nhiều của Vệ thành, phòng thủ trong thành yếu ớt.

 

Đến lúc này, họ mới phản ứng ra, đây là một ván cờ sinh tử dài hơi và to lớn.

 

Từ rất lâu trước, quân đội của họ đã bắt đầu bị dẫn dụ từng chút một xuống phía nam, sa lầy trong đầm lầy Hạ Trạch, giữa thổ phỉ và quân khởi nghĩa, từng chút một bị tiêu hao, bị điệu hổ ly sơn.

 

Kế điệu hổ ly sơn kép.

 

Đánh đông dẹp tây, dẫn dụ tinh binh Vệ thành đi, rồi đánh họ một đòn bất ngờ.

 

Thành chủ Vệ thành Hà Thuận thấy tình thế không ổn, bỏ thành chạy trốn, hội quân với đội quân đang trên đường hành quân, định đoạt lại Vệ thành.

 

Kết quả hắn phát hiện, họ đã bị bao vây từ hai phía.

 

Bên Hạ Trạch này và bên Lý Nhị Ngưu cùng lúc truy kích tàn quân Vệ thành.

 

Hà Thuận là kẻ thông minh, lập tức chọn bảo toàn lực lượng, tiếp tục chạy trốn, dẫn đám quân được xây dựng nhiều năm chạy về phía tây đến nước Lương.

 

Đại cục đã định, thắng bại đã phân. ---Hươu Cao Cẳng---

 

Ta cũng phải lên đường đến Vệ thành chủ trì đại cục.

 

Khi xuống núi từ Hoành Nhai trại, hoa đào mùa xuân đang nở rộ, giờ gió thu se lạnh, đã dần có ý thu.

 

Ta chọn người thân tín trấn thủ mấy thành nhỏ ở Hạ Trạch, dặn dò tân thành chủ đặc biệt quan tâm đến nhà họ Thẩm ở Lâm thành, rồi lên xe ngựa đi về phía bắc.

 

Trong cuộc động loạn này, nhiều thương gia giàu có bị ta thanh toán, tài sản bị tịch thu, nhà họ Thẩm là ngoại lệ, họ Thẩm có ân với ta khi ta trong cơn nguy khốn, tự nhiên ta sẽ bảo vệ họ chu toàn.

 

Trước đây vì ra mặt cho Thẩm Niệm Chương, khiến hắn đắc tội với đám công tử nhà giàu, ta đoán việc thành chủ Lâm thành đột nhiên gây sức ép với nhà họ Thẩm, ép gả một mối hôn sự cũng liên quan đến chuyện này.

 

Ta đã nói rồi, sẽ không gây rắc rối cho người khác, những gia tộc đứng sau bọn họ, lần lượt bị tiêu diệt, tuyệt không để lại hậu hoạn.

 

Ta chưa từng từ biệt bất kỳ ai, khi xe ngựa rời khỏi Lâm thành, lại có người đuổi theo.

 

Ta đi suốt đêm đến Vệ thành, trong gió thu đã cuốn theo vài chiếc lá vàng rải rác, trong đêm lạnh lẽo đổ cơn mưa rào, vó ngựa dẫm lên vũng bùn vang lên lộp cộp.

 

Thẩm Niệm Chương một mình cô đơn cưỡi ngựa, đeo túi hành lý đuổi theo.

 

Đám thị vệ nắm chặt chuôi đao cảnh giác, ta đưa mắt ra hiệu cho họ thả lỏng, gọi phu xe dừng lại, nhìn Thẩm Niệm Chương đến gần.

 

Mưa bay gió tạt, hắn đội nón lá, vẫn ướt đẫm cả người, quần áo ướt sũng dính vào người, lau một tay lên mặt mới mở mắt nhìn ta.

 

Từ khi ta cầm đao đứng trước cổng thành, ánh mắt hắn nhìn ta đã đầy vẻ phức tạp.

 

Thẩm Niệm Chương hỏi ta: "A Ngân, nàng còn về Lâm thành không?"

 

Không hỏi tại sao ta không từ biệt mà đi.

 

"Chắc là sẽ không quay lại nữa."

 

Thẩm Niệm Chương có vẻ buồn bã, không biết tại sao, hắn lại nói thêm một lần:

 

"A Ngân, ta ngưỡng mộ nàng." Lần này không có chữ "dường như".

 

"Nàng có chút hảo cảm nào với ta không?"

 

Hắn đợi rất lâu, ta im lặng không trả lời.

 

Thẩm Niệm Chương có vẻ thất vọng, nhưng cũng không bất ngờ, cúi đầu nhìn bản thân chật vật, người vốn thoải mái phóng khoáng, lần đầu tiên tự ti cùng cực: "Ta xấu xí, lại chẳng có tiền đồ gì, suốt ngày không làm việc đàng hoàng, không ai coi trọng ta là chuyện bình thường..."

 

Ta định nói không cần tự hạ thấp mình như vậy, lời đến bên miệng, cuối cùng ta nói: "Về đi, mưa sắp to rồi."

 

Thẩm Niệm Chương đáp: "A Ngân, để ta tiễn nàng một đoạn."

 

Đây mới là mục đích hắn đến.

 

Xe ngựa lại tiến về phía trước, vượt qua đồi núi, lội qua sông, đi qua rừng rậm, ngang qua làng mạc hoang vắng, Thẩm Niệm Chương vẫn luôn theo sau.

 

Mấy lần ta gọi hắn về, hắn vẫn cứ nói:

 

"Ta tiễn nàng một đoạn."

 

"..."

 

Tiễn không biết bao xa, đến cả phu xe cũng không nhịn được trêu đùa hỏi hắn: "Công tử này định theo tiểu thư nhà ta trốn đi sao?"

 

Câu nói đùa của phu xe, nhưng Thẩm Niệm Chương lại nghiêm túc, trả lời rất chân thành: "Trong nhà còn có phụ mẫu già, hậu bối không thể theo A Ngân đi xa xứ được.”

 

"A Ngân, đợi ta an bài xong người già trẻ nhỏ trong nhà, ta sẽ đi tìm nàng... đừng quên ta nhé."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn đưa cho ta cái túi đó, bên trong là châu báu quý giá liên thành, ta nghi ngờ hắn đã vơ vét hết bảo vật truyền gia của cả nhà họ Thẩm, nói sợ ta thiếu tiền, những thứ này có thể đổi được rất nhiều tiền, còn nói muốn gửi cho ta đứa a hoàn hầu hạ hắn từ nhỏ, để nó chăm sóc sinh hoạt cho ta.

 

Thật là lo lắng quá mức.

 

Ta từ chối không được, nhận lấy tấm lòng của hắn, qua khỏi cửa ải núi non, phía trước là đường lớn bằng phẳng, xe ngựa sắp phải chạy nhanh rồi.

 

Tiễn xa đến đâu, cuối cùng cũng phải chia tay, Thẩm Niệm Chương xuống ngựa, dắt ngựa đứng tại chỗ, cầm một chiếc đèn lồng, nhìn theo ta rời đi.

 

Trong bóng tối màn mưa mênh mông, đêm đen vô tận, gió thổi mạnh nơi chân núi.

 

Một điểm đèn cô độc, mưa lạnh khắp núi.

 

Trong tầm nhìn chập chờn lắc lư, dần dần biến mất trong mưa gió phiêu diêu.

 

26.

 

Khi bước vào Vệ thành, các cửa ngõ phố xá đã được rửa sạch, không còn thấy nhiều xác ch.ế.c, m.á.u me và khói tàn, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết của cuộc động loạn vừa qua từ những bức tường đổ nát đang được sửa chữa.

 

Lý Nhị Ngưu dẫn mọi người ra cổng thành đón ta, vừa gặp mặt đã rơi nước mắt già nua, như thể cuối cùng đã tìm được chỗ dựa tinh thần.

 

Gã đàn ông cao tám thước kéo ta xoay qua trái, rồi lại kéo xoay qua phải, xác nhận ta không thiếu tay chân gì, vô cùng lo sợ: "Những ngày con mất liên lạc, ta ăn không ngon, ngủ không yên.”

 

"Con nói xem sao con lại gan dạ đến thế?”

 

"... Ai mà nghĩ được đứa con gái nhỏ xíu co ro ngoài cổng ngày nào, giờ lại dẫn cả đám chúng ta đi đánh thành chiếm đất."

 

"May mà về được nguyên vẹn, nếu con có mệnh hệ gì, sau này ta ch.ế.c cũng không dám gặp mặt mẫu thân con.”

 

"Trẻ con lớn nhanh thật, mới chớp mắt không gặp, đã cao lên, vóc dáng thay đổi, thành đại cô nương rồi..."

 

Lý Nhị Ngưu vô cùng mãn nguyện. ---Hươu Cao Cẳng---

 

Ta vẫn nhớ Lý Nhị Ngưu lúc mới gặp, tiều tụy rách rưới, cô độc lạnh lùng, đầy thù địch, một kẻ què chân kỳ dị không được người đời chào đón.

 

Giờ đã hoàn toàn khác, tóc tai quần áo chỉnh tề sạch sẽ, có thể cùng đám đàn ông uống rượu trò chuyện, càng ngày càng giống với hình ảnh ngày xưa trong miêu tả của mẫu thân.

 

Dĩ nhiên cũng càng ngày càng hay lải nhải, như một người phụ thân già không có vợ một mình nuôi con đầy lo lắng.

 

Ta xách bình rượu mơ mang từ Lâm thành đưa cho ông: "Nhị Ngưu thúc, uống hết bình rượu này, chúng ta phải bắt đầu bận rộn rồi."

 

Sửa chữa thành lũy, chăm sóc thương binh, bổ sung binh mã, tiếp quản công sở, sắp xếp đất đai, thiết lập quan chế, địa chế vân vân. Vùng hạ lưu sông Kỳ rời rạc, từ nay sẽ có một danh xưng thống nhất:

 

Ung quốc.

 

Ta không tự phong làm vương, mà chọn để Lý Nhị Ngưu đảm nhận danh phận này trước, ông ấy làm Ung Vương, còn ta, nghĩa nữ của Lý Nhị Ngưu, là Giám Quốc Công Chúa nắm giữ thực quyền.

 

Nữ nhân xưng vương xưng đế, tất sẽ gây phản đối từ nhiều người, nói không chừng còn cho các nước xung quanh một cớ để đàn áp nước Ung non trẻ.

 

Hiện tại nội chính chưa ổn định, ngoại giao quốc lực còn yếu, ta không thể mạo tiến.

 

Ta cần một thời gian dài để giáo hóa dân chúng, củng cố quyền lực, đợi có đủ thực lực mới có thể đội lên vương miện của mình.

 

Dĩ nhiên, đây cũng là một canh bạc lớn khác.

 

Nếu sau này Lý Nhị Ngưu tham quyền cố vị, không chịu thoái vị, cũng sẽ tạo nhiều phiền phức cho ta.

 

Ta có thể làm vậy tất nhiên đã có cách đối phó.

 

Hơn nữa, từ rất lâu trước, khi ta cố ý đưa cả một thỏi vàng to lớn cho Lý Nhị Ngưu lúc đó nghèo rớt mồng tơi, đối mặt với của cải bất ngờ và ta lúc đó còn nhỏ yếu, ông ấy chưa từng tham lam, chưa từng cướp đoạt hay chiếm giữ.

 

Thực ra đây là một dạng thử thách và kiểm tra.

 

Nếu không làm sao ta lại liều lĩnh phô trương của cải khi còn yếu ớt.

 

Từ lúc đó đã tin chắc Lý Nhị Ngưu vẫn thiện lương, là người ta có thể tin tưởng.

 

Việc xây dựng thể chế đang được chuẩn bị gấp rút, quy mô lớn càng ngày càng thiếu nhân lực, trên đường đi ta đã thu nạp không ít nhân tài có thể bồi dưỡng, trong đó Chu Linh quả nhiên thể hiện xuất sắc nhất.

 

Khi Lý Nhị Ngưu thiếu người đến xin ta, ta liền gọi hắn qua, Chu Linh trẻ tuổi tuấn tú, võ nghệ cao cường, lại chăm chỉ, biết chữ, Lý Nhị Ngưu vô cùng hài lòng, khen không ngớt, nhận làm đồ đệ.

 

Nhưng nhân lực vẫn không đủ, Lý Nhị Ngưu có chút lo âu: "Lúc đánh Hà Thuận, tướng lĩnh trẻ bên ta ch.ế.c gần hết." Dù sao đối phương cũng không phải tay vừa.

 

Ta nói: "Còn một người nữa, đang trên đường."

 

Vài ngày sau một cỗ xe ngựa chậm rãi dừng trước phủ thành chủ, một thiếu nữ xinh đẹp bước xuống. Lý Nhị Ngưu ngạc nhiên hỏi ta: "Là người này sao?"

 

Ta sững người: "Không phải."

 

Người đến là tỷ tỷ Sương Vân, người Thẩm Niệm Chương nói muốn gửi cho ta.

 

Lúc đó hắn một mình cưỡi ngựa đuổi theo trong mưa, tất nhiên không để Sương Vân một cô gái phải dầm mưa theo, mà để nàng ngồi xe ngựa đi sau an toàn.

 

Sương Vân là người sinh ra trong Thẩm gia, hầu hạ tiểu thiếu gia được sủng ái nhất lớn lên, được huấn luyện chu đáo, xử sự tỉ mỉ ổn thỏa. Thẩm Niệm Chương thấy ta tội nghiệp, bận rộn đến mức không lo được ăn uống ngủ nghỉ, cần có người chăm sóc tốt.

 

Ta hơi bất đắc dĩ, nhận tờ thân khế đưa lên, dưới ánh mắt không ngờ tới của mọi người, nhẹ nhàng xé nát, tiện tay ném đi.

 

Ta nói với nàng: "Bây giờ, ngươi có quyền tự do lựa chọn."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com