"Ngươi có thể chọn quay về Lâm thành, cũng có thể rời đi luôn, thiên địa bao la, không quan trọng ngươi đi đâu, ta sẽ cho ngươi một số bạc làm vốn, hoặc ngươi cũng có thể đi theo ta."
Sương Vân ngẩn ngơ hồi lâu, khom người thi lễ sâu với ta: "Nô tỳ nguyện trung thành với cô nương."
Nàng vẫn chọn con đường đã định sẵn ban đầu, ta không miễn cng, cho nàng an định trong phủ đệ tạm thời.
Vài ngày sau nữa, cùng với tiếng chim ưng vang vọng, trước đại điển lập quốc phong vương của Ung quốc, đội người đi xa tới Triệu quốc vừa vặn trở về.
Ai cũng mang thương tích nặng nhẹ, bị thương nặng nhất là cô gái nói muốn đi báo thù cho phụ thân, được nửa kéo nửa khiêng đem về, nằm trên giường nửa sống nửa ch.ế.c.
Nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi nàng: "Thù, báo được chưa?"
Không ngoài dự đoán đã thất bại.
Người của ta hộ tống nàng đến Triệu quốc, vừa hay gặp lúc phụ thân ta đón dâu mới, cô nương này rất không sợ ch.ế.c, trà trộn vào cầm búa định đập mạnh vào đầu phụ thân ta, phụ thân ta ngất tại chỗ.
Nhưng bên cạnh ông ta phòng vệ quá nghiêm ngặt, một đòn không gi.ế.c được phụ thân ta, mất đi tiên cơ, sau đó muốn gi.ế.c ông ta không dễ nữa, đám thị vệ ùa tới khống chế vị khách không mời này, nàng hét lớn những việc ác phụ thân ta đã làm - khai man thân thế, gi.ế.c người diệt khẩu... đủ loại hành vi, khiến chủ khách có mặt xôn xao.
Khi cô nương này sắp bị đánh ch.ế.c, mấy võ sĩ phụ trách hộ tống nàng ta đã dốc hết sức cứu người ra, đưa nàng chạy trốn suốt đêm về đây.
Nàng ta thất bại, phát sốt một lúc mới chậm rãi trả lời: "... Chưa báo được.”
"Cho lão nương thêm một cơ hội nữa, nhất định phải cùng lão tặc đó đồng quy vu tận, trước đó phải gi.ế.c hết người thân của hắn, cho hắn nếm mùi vị này." Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Ta bình tĩnh vô cùng: "Ta là người duy nhất có quan hệ huyết thống với hắn trên đời."
Nàng sững người, trợn tròn mắt nhìn ta chằm chằm. ---Hươu Cao Cẳng---
Khi ta nhặt nàng về, không hỏi nhiều, nàng cũng không hỏi ta là ai, ta nói đưa nàng đi báo thù, rồi nàng đi.
Ai cũng không ngờ ta và Trương Văn Cảnh lại là người một nhà.
Một lúc lâu, nàng cũng không phân biệt được là ngượng nhiều hơn, hay ghét bỏ nhiều hơn, hay tiếp tục cảm kích ta, vốn miệng không lanh lợi, "ngươi" mãi không biết phải phản ứng thế nào.
Bên ngoài rất náo nhiệt, đại điển sắp bắt đầu.
Ta đứng dậy đẩy cửa sổ, trời sáng rực rỡ, ánh dương chiếu vào xua tan mùi ẩm mốc trong phòng, trên bầu trời có một con chim ưng đang bay lượn.
Ta tiếp tục nói: "Nhưng ta với hắn không phải người thân.”
"Cũng như ngươi vậy, hắn là kẻ thù."
Nhưng ta không chọn cách trực tiếp đi ám sát phụ thân ta như nàng.
Không chỉ vì lúc đó ta không có võ công cao như vậy, mà còn vì, ta không chỉ muốn hắn ch.ế.c, ta còn muốn hắn từ từ chịu hết đau khổ gian nan rồi mới ch.ế.c.
Chim ưng trên trời thấy ta, từ từ lượn xuống, đôi cánh khổng lồ quạt gió đáp xuống bậu cửa sổ, kêu lên nhẹ nhàng với ta.
Hai năm trước ta nhặt được một con ưng con sắp ch.ế.c rơi khỏi tổ dưới chân vách núi, tốn nhiều tâm tư nuôi nó lớn, giờ con ưng nhỏ đã có thể bay rất cao.
Ta lấy tin từ điệp viên gửi về từ người nó.
Ta chưa từng hy vọng dựa vào cô gái này có thể gi.ế.c ch.ế.c phụ thân ta, chỉ là tiện đường đưa nàng đi phát tiết chút giận dữ, thực hiện một ước nguyện của nàng mà thôi.
Mục đích thực sự của ta là tạo chút rắc rối cho phụ thân ta.
Đường đến Triệu quốc xa xôi, đợi đoàn người được phái đi trở về đã qua mấy tháng, điệp viên ở lại Triệu quốc gửi tình hình sau đó về qua chim ưng, vừa hay đến Vệ thành cùng lúc với họ.
Trên đó viết, ngày đại hôn, phụ thân ta cng ép dân nữ, bỏ vợ bỏ con, khai man thân thế, gi.ế.c người diệt khẩu và nhiều việc ác khác, không biết ai đã tung tin truyền ra, vị Hầu gia vốn coi trọng hắn tự thấy bị lừa dối vô cùng tức giận, hôn sự hủy bỏ, phụ thân ta còn bị đày ra khỏi kinh đô Triệu quốc.
Lưu lạc nhiều năm, thấy đã có chút khởi sắc, vào lúc đắc ý nhất, đột nhiên lại trở về trạng thái uất ức không được như ý xưa.
Đây mới là kết quả ta muốn.
Ta đốt tờ giấy đó, cho chim ưng ăn vài miếng thịt, thăm xong người bị thương, đã có người đến thúc ta đi dự đại điển.
Khi ta đến mọi người đã tập hợp đầy đủ, sơ lược phân chia văn thần võ tướng, nhưng chẳng bao lâu họ đã đứng thành một đám, ngóng cổ chờ ta phát biểu.
Nghi thức này được tổ chức vừa long trọng vừa đơn sơ, trăm nghề chờ hưng thịnh, trăm luật chờ thiết lập.
Ta cầm bút viết xuống quốc hiệu.
【Ung】.
Ta không đúng thời điểm nhớ về mẫu thân.
Nhớ khi mẫu thân bị sỉ nh.ụ.c gả cho phụ thân ta, bị bán đi, bị nh.ụ.c mạ lần nữa, từng đứa con một mất đi, cuối cùng tuyệt vọng nhảy vào dòng lũ, câu nói cuối cùng:
"A Ngân, mẫu thân xin lỗi con."
Mẫu thân nói xin lỗi ta.
Mẫu thân không thể cứu được bản thân, cũng không thể cứu được ta.
Nhưng mà.
Ta rất muốn nói với mẫu thân—
Mẫu thân không có lỗi gì với con.
Chính thế đạo này có lỗi với chúng ta.
Chính thế đạo bán vợ bán con này có lỗi với hàng ngàn hàng vạn người như chúng ta.
Nên ta không vội gi.ế.c ch.ế.c phụ thân ta, đó không phải cách trị tận gốc.
Ta không chỉ muốn phụ thân ta ch.ế.c, ta còn muốn hàng ngàn hàng vạn người như mẫu thân ta được sống.
Phụ thân ta không phải một người, một cá nhân nào đó, mà là một loại người, một hạng người nào đó.
Hắn không chỉ là hắn, hắn là hàng ngàn hàng vạn người phụ thân bán vợ đợ con, là hàng ngàn hàng vạn kẻ không coi người là người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẫu thân ta không chỉ là mẫu thân ta, bà là vô số những người phụ nữ không được tự do.
Ta không chỉ muốn gi.ế.c một mình phụ thân ta, mà còn muốn gi.ế.c sạch vô số kẻ như hắn.
Ta không chỉ muốn cứu mình, mà còn muốn cứu trăm họ vạn dân đang khốn khổ giãy giụa.
Ta sẽ mãi nhớ, ngày đó trên đường bị lái buôn áp giải đi bán cho lầu xanh, mây đen trĩu thấp, tiếng nước lũ ầm ầm đinh tai nhức óc.
Đó là đoạn đường yên tĩnh nhất đời ta từng đi qua.
Nông phu bên đường khóc không thành tiếng vì hoa màu bị nhấn chìm, người già góa vợ bị đánh đập vì không nộp nổi thuế má, tiếng cười đùa của trẻ thơ mong đợi đi chơi mà không biết sắp bị nấu thịt khi đổi cho người làng khác, tiếng khóc xé ruột của người mẫu thân, lời trăn trối lẩm bẩm của bà lão tự nhảy sông khi cả nhà ch.ế.c đuối, tiếng kêu thảm thiết của kẻ ăn xin không còn hình người bị chó hoang cắn đứt ngón tay khi tranh thức ăn... cái gọi là dân chúng lầm than, không còn kế sinh nhai.
Thế gian nhiều ồn ào, khổ đau khiến lòng người bất an.
Ta cúi đầu, để mọi tạp âm bị cách ly bên ngoài, trong sự tĩnh lặng tràn ngập tâm hồn, nhanh chóng vận não, gỡ rối mọi suy nghĩ rối như tơ vò.
Ánh mắt càng thêm trong sáng kiên định, bao nỗi khổ trước mắt càng thêm ồn ào náo động.
Như dòng lũ, như sóng gió, như sóng dữ kinh người.
Đến mức xôn xao.
Lúc đó ta nghĩ—
Thế đạo này ăn thịt người.
Vậy ta sẽ thay đổi thế đạo này.
Hận thù không thể chiếm trọn ta cả đời.
Ta phải tự cứu mình, và cứu người, cứu hàng ngàn hàng vạn người.
Ta phải leo lên.
Không từ thủ đoạn mà leo lên.
Ta phải nắm giữ quyền lực tối cao trên đời, để nắm lấy sức mạnh thay đổi vận mệnh.
Ta nghịch chiếc ấn mới khắc, giơ tay đóng một dấu ấn đỏ thẫm lên chiếu chỉ màu vàng rực.
Sắc phong ta làm Giám Quốc Công Chúa, phong hiệu Trường Chiêu.
28.
Khi Ung quốc vừa thành lập, Lương quốc bên cạnh đã phái sứ thần đến chúc mừng.
Sứ giả đến mặt mày hòa nhã, cười híp mắt nói một tràng lời chúc mừng, rồi dâng lên lễ vật.
Ngọc thạch vụn vặt như đồ thừa, trân châu kỳ hình quái dạng, trà cũ vụn nát, còn có một đôi "chim thú quý hiếm" - chim cu.
Chim cu cướp tổ chim khách.
Sứ giả Lương quốc vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, ý tại ngôn ngoại: "Ung trong cổ ngữ có nghĩa là chim chóc bên bờ nước, đôi chim này là do Hoàng thượng chúng ta đặc biệt dặn tìm cho ngài, rất hợp cảnh."
Trắng trợn chế giễu.
Ám chỉ chúng ta cướp địa bàn của Hà Thuận. ---Hươu Cao Cẳng---
Đống lễ vật như rác rưởi kia, mang theo thái độ kiêu ngạo như bố thí cho ăn mày.
Sứ giả Lương quốc đến không phải thật sự để chúc mừng, mà là để thị uy.
Hà Thuận có tỷ tỷ làm phi tần trong cung Lương quốc, với Lương vương cũng có chút quan hệ thông gia, nhiều năm qua Hà Thuận cát cứ một phương chiếm giữ Vệ thành khống chế vùng Hạ Trạch, thu thuế nặng bóc lột mỡ m.á.u dân đen, một nửa là tiến cống cho Lương quốc, đổi lấy việc Lương quốc làm chỗ dựa, sau thấy không địch nổi quân ta, liền chọn cách chạy về Lương quốc.
Lương vương tất nhiên phải phái người đến tìm lại chút thể diện.
Dùng "lễ vật" sỉ nh.ụ.c Ung quốc mới thành lập một trận chưa đủ, sứ giả Lương quốc còn chỉ trích phê phán tân chính sách ta vừa ban hành, ngạo mạn khinh miệt một phen, cuối cùng yêu cầu Ung quốc từ nay mỗi năm phải tiến cống cho Lương quốc, đây hẳn mới là mục đích căn bản của bọn chúng.
Thật là há miệng mắc quai, còn nhiều hơn cả những thứ Vệ thành từng nộp cho chúng, vừa mở miệng đã đòi cống nạp ba nghìn thạch lương thực, năm mươi con bò, một trăm con cừu, năm trăm cân cá, nghìn tấm vải... Tay ta khựng lại.
Chén trà nóng vừa rót trong tay liền hất vào mặt đối phương.
"Chát" một tiếng giòn tan vỡ đầy mảnh sứ dưới đất.
Tên mặt hổ cười cười kia lập tức ôm mặt kêu la ầm ĩ, cuối cùng không còn giữ được nụ cười giả tạo kiêu ngạo nữa.
Theo động tác của ta, các đại thần có mặt đã hiểu thái độ của ta, Lễ bộ Thượng thư vừa nhận đống đồ rác rưởi kia vội vã xắn tay áo, dẫn đầu cầm ngọc thạch trân châu gói trà ném vào người sứ giả Lương quốc: "Còn muốn lương thực cá bò cừu, ăn đất đi mày!"
Thế là hai bên đánh nhau ngay tại triều.
Ta thong dong uống hết chén trà mới được bưng lên, thấy một văn thần gầy yếu bên mình sắp đánh không lại đối phương, lúc này mới đứng dậy, rút trường kiếm chỉ thẳng vào mi tâm sứ giả Lương quốc đứng đầu.
Tình hình cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Sứ giả Lương quốc tức đến run người nhưng cũng không dám cử động bừa, lôi ra câu nói thông dụng để ép ta: "Hai nước giao chiến, không g.i.ế.c sứ thần."
Ta cười: "Sông Kỳ nước chảy xiết, sứ đoàn Lương quốc không may ch.ế.c đuối trong đó, là tai nạn trời định, làm sao trách được triều ta?"
Ngụ ý, chọc tới ta, thật sự gi.ế.c sạch bọn họ. ---Hươu Cao Cẳng---
Lúc này đối phương không dám càn rỡ nữa, cụp đuôi rời đi, định bảo toàn tính mạng về báo với Lương vương. Ta thân thiện tiễn họ ra khỏi phủ, tiện tay thả hai con chim cu, chớp mắt một con chim ưng khổng lồ bay vút tới trước mặt mọi người, ngay trước mặt họ vững vàng chộp lấy con mồi, đậu trên mái hiên ăn ngon lành.
Ta cũng ý tại ngôn ngoại: "Từ xưa phong vương bái tướng, người có tài năng làm nên chuyện, có kẻ tự ví mình là chim sẻ, thì nên biết, dù là cu hay sẻ, cũng chỉ là con mồi của chim săn mà thôi."
Sứ giả Lương quốc mặt đen sì, lại nghe ta nói: "Ngươi tưởng chỉ Hà Thuận có chỗ dựa, ta không có sao?"
Hắn đổi sắc mặt, dò xét ta. Ta thẳng thắn: "Phụ thân ta Trương Văn Cảnh, ở Triệu quốc có chức vị cao, các ngươi muốn gì, trực tiếp đi tìm ông ta mà đòi. Muốn gây phiền phức cho ta, cũng phải cân nhắc xem mình trước mặt Triệu quốc có đáng là cái đinh không."
Khoảng cách giữa nước nhỏ và nước lớn quá lớn, Lương vương trước mặt đại quan Triệu quốc, cũng không dám tùy tiện.
Đây là tin tức họ chưa từng dò la được, sứ giả Lương quốc nghi hoặc bất định, vội vã rời Vệ thành về Lương quốc.