Ta luôn luôn cảnh giác, ngay từ khi mấy tên to con trong đám đông tiến lại gần, ta đã nhận ra điều bất thường. ---Hươu Cao Cẳng---
Bọn này không được cẩn thận cho lắm, làm chuyện xấu mà vẫn mặc trang phục của phủ thành chủ, rất dễ đoán ra chúng từ đâu tới.
Trong chớp mắt, ta đã điều chỉnh kế hoạch, để mặc chúng bắt mình, liều một phen, xem có thể tìm được cơ hội tốt hơn không.
Thấy kẻ chủ mưu cho người bắt cóc mình đúng là con gái cưng được nuông chiều của thành chủ Lâm thành, ta cười.
Đánh cược đúng rồi.
Bị trói tới đây, chỉ trong nháy mắt ta đã quyết định, sẽ ngược lại bắt cóc cô ta.
Ta thường mang theo nhiều vũ khí bên mình, trong tay áo có lưỡi d.a.o ngắn, khi chúng trói tay ta, ta đã lén cắt đứt dây dưới sự che chắn của ống tay áo. Để mặc cô ta quất ta một roi, là để cô ta tự rời xa đám nô bộc và đến gần ta, hạ thấp cảnh giác của những người có mặt, tiện thể thử xem võ công của cô ta sâu cạn thế nào.
Tuy ta có thể tàn nhẫn với bản thân, nhưng không chịu những vết thương vô nghĩa.
Cho nên...
Ta sẽ không cho cô ta cơ hội quất roi lần thứ hai.
Thừa lúc mọi người chưa kịp phản ứng, ta nhanh gọn khống chế tiểu thư chỉ biết làm dáng này, yêu cầu thành chủ chuẩn bị một con ngựa, một túi bạc vụn lớn, mở cổng thành cho ta rời đi.
"Đợi ta ra khỏi thành, sẽ thả cô ta."
Ta chỉ có một mình, đơn thương độc mã, không hề khiến thành chủ Lâm thành cảnh giác.
Họ đều nghĩ ta chỉ vì tiền, tự biết đã đắc tội với con gái cưng của thành chủ, không thể ở lại Lâm thành nữa, muốn lấy con tin để uy h.i.ế.p kiếm một khoản tiền rồi bỏ trốn.
Chỉ một con ngựa, một túi bạc, thành chủ đồng ý rất nhanh, vừa giận vừa lo lắng cảnh cáo ta không được làm hại nữ nhi của ông ta, còn liếc nhìn người nhà họ Thẩm, chắc định tính sổ với họ sau này.
Thẩm Niệm Chương trợn mắt há mồm nhìn ta suốt từ đầu đến cuối.
Ta áp giải con tin lên ngựa, cứ mỗi bước đi, đám người phía sau lại tiến thêm một bước. Đến cổng thành, ta dừng ngựa quay đầu nhìn lại, thấy một đám quan binh và dân chúng hiếu kỳ đông nghịt theo sau.
Tiết Trung Nguyên, khắp thành rực rỡ đèn hoa ngũ sắc.
Mặt trời giữa trưa rực rỡ chói phụ thânng, tỏa khắp nhân gian, nhảy múa trên cao.
Ánh mắt ta vượt qua đám đông dừng lại trên người Thẩm Niệm Chương đang đuổi theo, từ xa vọng lại: "Xin lỗi... ta không muốn làm thiếp, cũng không muốn làm vợ."
Mấy ngày nay nghe người trong phủ Thẩm lén bàn tán chế giễu, như thể việc ta từ chối đề nghị làm thiếp của phu nhân là chuyện động trời.
Ta chẳng thèm để tâm.
Những điều ta suy nghĩ, mong muốn, mưu cầu, nhìn thấy và theo đuổi.
Từ trước đến nay chẳng cần phải giải thích với những kẻ không cùng đẳng cấp, cũng chẳng cần được đám đông tán đồng.
Ta chỉ cần tiếp tục suy nghĩ, mong muốn, mưu cầu, nhìn thấy và theo đuổi.
Dù thế gian không dung, dù phải cô độc bước đi.
Những người trong phủ đó nửa đời người chỉ biết giam mình trong tường cao cổng kín, hoặc là mưu mô tính toán, hoặc là nghĩ cách bám víu công tử nào đó để hưởng phúc, hoặc là lo lắng móng tay mới sơn không đẹp, hoặc là bàn tán về phấn son nhà ai mới có.
Họ sẽ không biết, mùa lũ đã đến, nước lụt vùng hạ lưu lại nhấn chìm bao nhiêu ruộng đồng, dân đói khắp nơi, dân chúng không còn kế sinh nhai.
Họ sẽ không biết, quân đội từ Vệ thành đang kéo đến từng đợt, quân khởi nghĩa ngày càng khó kiềm chế, một cuộc động loạn lớn đang âm thầm hình thành.
Họ sẽ không biết, ở phía đông xa xôi, Triệu quốc, danh tướng Triệu Thành lại một lần nữa định chinh phạt bên ngoài để tái lập sự thống trị của vương triều cũ, sự cân bằng ngắn ngủi giữa các nước thời loạn sắp bị phá vỡ, chiến hỏa sẽ lại lan rộng.
Nửa đời người của họ, và nửa đời còn lại, đều bị giam hãm trong một tòa phủ đệ nhỏ bé, cả đời ngẩng đầu lên chỉ thấy bầu trời trắng xóa và những góc mái nhà bốn phía.
Là một cái giếng có xà ngang chạm trổ, cột kèo vẽ vời.
Ta không muốn trở thành người như vậy.
Dù là vợ hay thiếp đều phải phụ thuộc và lệ thuộc vào người khác, như mẫu thân ta bị người ta mua đi bán lại không được tự do, ngày sau dù có lưu danh sử sách, cũng chỉ được ghi là thị tộc nào đó.
Ta không làm thiếp của ai, cũng không làm vợ của ai.
Ta chỉ làm chính mình.
Ta muốn lịch sử ghi nhớ tên thật của ta - Sở Thính Ngân.
Thính Ngân trong câu "Nhàn nghe mảnh bạc vài lạng leng keng, nhạt nhìn vàng ngọc đầy nhà rực rỡ".
Lúc mới sinh, ta chỉ được đặt một cái tên hèn mọn, mẫu thân ta biết không hay ho gì, đã van xin phụ thân ta rất lâu, ông mới tiện tay viết xuống một câu thơ này, rồi lại tiện tay chọn hai chữ.
Ý nghĩa là thanh đạm với danh lợi, sang hèn đều tự tại.
Ông ta tham danh trục lợi, nhưng lại mong ta thanh đạm không tranh.
Nhưng ta ngược lại, vừa tranh vừa giành, tham vọng ngút trời, từng bước tính toán, không từ thủ đoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cổng thành từ từ mở ra, ta nhìn về phía thành chủ: "Ta đã hứa với ngươi, ra khỏi thành sẽ thả con gái ngươi."
Ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ tội ác chất chồng, tay ta dùng sức, không chút do dự cắt đứt mạch m.á.u của cô ta, ném xuống ngựa.
"Nhưng ta chưa bao giờ hứa, nhất định sẽ ra khỏi thành."
Máu đỏ tươi cùng ánh mặt trời rơi xuống phố, lấy m.á.u tế đao binh.
Ta đã phi ngựa đến cửa thành, nhưng lại quay đầu trở lại, rồi phát tín hiệu.
Khi cổng thành mở rộng, đám người mai phục bên ngoài tung bụi mù xông vào.
Khống chế con tin, tạo cho họ ảo tưởng rằng lấy được tiền sẽ bỏ chạy, thực ra là để dụ họ chủ động mở cổng thành, thuận tiện cho cuộc phục kích. ---Hươu Cao Cẳng---
Ban đầu định tấn công trực diện, nhưng có cơ hội tốt hơn, trong chớp mắt, ta đã thay đổi chiến thuật.
Thuận theo thời thế, ứng biến tùy cơ, nắm bắt mọi thời cơ có lợi cho phe mình, với cái giá nhỏ nhất, đánh vào chỗ không phòng bị, chiếm lấy thành này.
Thẩm Niệm Chương được huynh trưởng dẫn rút lui đi, thành chủ trợn mắt căm phẫn nhìn ta dẫn quân xông tới, dân chúng hoảng loạn tán loạn như chim muông.
Ta mở túi bạc vụn đã yêu cầu đổi sẵn, tung một nắm lên trời, bạc vụn rơi xuống đám đông, một hán tử to lớn bên cạnh nhận lệnh hô to:
"Tại chỗ chiêu binh, gia nhập cho một lượng bạc, lấy được thủ cấp cho hai lượng, ai đến trước được trước! Ai đến trước được trước!"
Bụi mù dậy lên, tiếng vó ngựa vang dội, một đội thổ phỉ phản quân được huấn luyện bài bản xông vào giao chiến với quân phòng vệ Lâm thành, trong khi gã hán tử vung túi bạc đang chiêu binh phát tiền tại chỗ.
Cảnh tượng kỳ lạ.
Nhưng lại có hiệu quả kỳ diệu, cho tiền trực tiếp, những đồng bạc sáng loáng kia là thứ bao nhiêu người không kiếm nổi, có kẻ liều mạng chạy tới nhặt vũ khí của người ch.ế.c là được tính là gia nhập.
Trong hỗn loạn càng lúc càng nhiều dân chúng cầm vũ khí theo đánh, cùng phe ta ép thành chủ dẫn quan binh lùi dần.
Vó ngựa giẫm loạn, đao binh vấy máu, giữa những bước chân và móng sắt vội vã.
Ta ép thành chủ Lâm thành lui về tận phủ thành chủ, thấy ông ta lén phái người đi cầu cứu viện binh, ta giả vờ không phát hiện.
Rồi không chút nương tình tiêu diệt sạch ông ta và đám tàn quân.
Quân đội Vệ thành bị điệu hổ ly sơn dẫn đi xa, khi nhận được tin báo mới phát hiện từ trước tới giờ đã sai lầm nghiêm trọng, đuổi nhầm người, hóa ra đối tượng họ tốn công sức truy sát, lại chính là một cô gái.
Quân đội Vệ thành vội vã quay lại tiếp viện, nhưng thấy cổng Lâm thành mở rộng, xông vào, vừa hay thấy thành chủ đánh bại bọn giặc phản loạn.
Thành chủ cười nói nguy cơ đã được giải trừ.
Tướng quân từ Vệ thành cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Thành chủ hô to muốn thiết đãi các tướng sĩ.
Rồi khi mọi người bắt đầu thả lỏng, bên cổng thành đột nhiên xuất hiện dày đặc người.
Một tiếng "thiết đãi" vừa dứt, mưa tên từ trên trời b.ắ.n xuống quân Vệ thành.
Thành chủ này là giả.
Ta đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được một người trông rất giống thành chủ Lâm thành.
Tướng quân địch lúc này mới phát hiện, cổng thành phía sau đã đóng lại, họ đã bị phục kích.
Chiếm vị trí cao, nắm hết tiên cơ.
Đội quân Vệ thành đáng lo ngại nhất bị ta dùng kế điệu hổ ly sơn làm suy yếu một nửa ngay khi chạm trán, lại mất tinh thần, dễ thu dọn hơn tưởng tượng.
Dĩ nhiên phe ta cũng phải trả giá rất lớn.
Ta cho gọi Chu Linh đến: "Như ngươi thấy đấy, ta là thủ lĩnh phản quân, ngươi có muốn theo ta không?"
Chu Linh ngẩn người giây lát, quỳ một gối xuống, giọng mạnh mẽ: "Nguyện vì chủ thượng ra sức làm việc!"
Ta cho hắn dẫn một đội người đi gi.ế.c bọn thương nhân gian xảo, phát lương thực, chiêu mộ tráng đinh.
Ta tiện tay xé một mảnh vải, lấy chuôi đao chấm m.á.u viết lên một chữ 【Ung】.
"Chưa có cờ thêu, tạm dùng cái này vậy, từ nay về sau chúng ta là Ung quân."
Ta có ý thu nạp hắn làm tướng lĩnh, cho hắn cơ hội chứng minh bản thân, đồng thời lập chút công trạng rồi mới đi lên phía bắc gặp Lý Nhị Ngưu và những người khác.
Chu Linh nhận lệnh đi, mang lá cờ nhuốm m.á.u đó xông pha chiến đấu, lấy danh nghĩa Ung quân mở kho phát lương cứu tế dân đói.
Tiếp đến là mấy thành nhỏ bên cạnh, lần lượt nhanh chóng đánh chiếm, vừa tổn hao binh mã, vừa lấy chiến nuôi chiến, bổ sung tài nguyên, lại vừa thu phục nhân tâm.