Một lúc lâu, Thẩm phu nhân ngập ngừng: "Chẳng lẽ con còn muốn làm chính thê?"
Ông già áo xanh nhíu mày, giọng kỳ lạ: "Tiểu cô nương, có những việc chớ nên si tâm vọng tưởng, có từng nghe câu, tâm cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy?"
Thế là chuyện này không thành, câu "tâm cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy" truyền ra, ta đi đến đâu trong phủ cũng có người bàn tán chế giễu sau lưng.
Ta không thèm để ý.
Ngày tết Trung Nguyên này, dân chúng tế lễ diễu phố, phòng vệ trong thành lỏng lẻo, là cơ hội tuyệt vời.
Chính hôm nay, thừa cơ tấn công thành.
Ẩn nấp nhiều năm, một khi bắt đầu, sẽ khó có thể dễ dàng kết thúc.
Ta định kín đáo đến chào tạm biệt, vừa hay đụng phải Thẩm Niệm Chương trèo tường ra, thấy ta thì cậu ta giơ tay nhiệt tình vẫy chào, rồi mất thăng bằng ngã chổng vó...
Làm con sáo đang đi dạo bên dưới giật mình bay lên chửi bới om sòm.
Thẩm Niệm Chương bò dậy lấy lá cỏ buộc mỏ chim lại, miệng mình cũng như bị buộc vậy, ngượng ngùng giằng co nửa ngày, lắp bắp nói với ta:
"A Ngân, xin lỗi."
Đại ca vừa về, Thẩm Niệm Chương đã bị mắng, bị thầy mách tố giam cấm túc, nên mấy ngày nay không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Thẩm phu nhân tự ý đề nghị để ta làm thiếp của cậu ta, nhà đại hộ coi trọng mệnh lệnh phụ mẫu, lời mối mai, huống chi lại không phải cưới vợ, nên cũng không đặc biệt thả cậu ta ra, chỉ hỏi ý ta trước.
Ta từ chối, vì thế bị chỉ trích.
Thẩm Niệm Chương thực ra có hơi buồn, mang chút ngượng ngùng và thất vọng, cố gắng thành thật nói: "Mẫu thân không nhìn nhầm, ta, hình như... thực sự rất thích muội. A Ngân, muội việc gì cũng xuất sắc như vậy, lại là người tốt bụng.”
"Là mẫu thân quá vội vàng, khiến muội bị hiểu lầm gặp phải chỉ trích, ta sẽ bảo quản gia răn dạy cho những kẻ lắm mồm đó một trận."
Mấy ngày nay phủ thành chủ cho người đến ngỏ ý muốn gả đại nữ nhi cho tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm từ chối không được, bị ép nhận mối hôn sự này. Đại tiểu thư nhà thành chủ xấu xí lại kiêu ngạo độc ác, tiếng xấu vang xa, lão phu nhân thấy con út đáng thương, muốn thừa lúc hôn sự chưa định, nhanh chóng cưới một mỹ thiếp mà Thẩm Niệm Chương thích, sợ sau này không có cơ hội nữa.
Đây là chuyện tốt, bà không ngờ ta sẽ từ chối, cũng không ngờ sẽ gây phiền phức cho ta.
Ta từ chối dứt khoát không chút do dự, Thẩm Niệm Chương biết chuyện có chút thất vọng, nhưng nghe được người hầu bàn tán về ta, vẫn cố gắng trèo tường ra, xin lỗi ta, hứa với ta là cậu ta sẽ bảo quản gia quản thúc tốt người trong phủ, nói với ta dù thế nào phủ họ Thẩm cũng sẽ nuôi ta cả đời, còn mang hai chiếc đèn hoa đẹp đẽ tinh xảo đến tạ lỗi.
Tết Trung Nguyên đến rồi, người Lâm Thành sẽ thả đèn hoa đăng trên sông để tưởng nhớ người thân đã khuất trong ngày này.
Hai chiếc đèn hoa này là do Thẩm Niệm Chương tự tay làm, nhìn ra được tỉ mỉ, đã dụng nhiều tâm tư, cậu ta biết ta mất mẫu thân, ngày này có lẽ cũng cần một chiếc đèn hoa để tế lễ.
Từ khi mẫu thân ta mất, thoáng cái, đã nhiều năm rồi.
Ta nhận lấy chiếc đèn hoa, cùng Thẩm Niệm Chương lên phố, dòng người tràn đầy khắp phố đổ về bờ sông, náo nhiệt lại tấp nập.
Ngoài thành, quân mã mai phục lặng lẽ đang mài đao kiếm, mưa gió sắp đến.
Thẩm Niệm Chương dọc đường còn mua nhiều tiền giấy, ngã tư phía trước chen chúc, cậu ta quay đầu lại định dẫn ta đổi đường tắt: "A Ngân..."
Cậu ta sững người. ---Hươu Cao Cẳng---
Vừa quay đầu, đã không thấy bóng dáng ta đâu.
Cậu ta không thấy, ngay tại góc rẽ vừa rồi, một đám người chen tới, thừa lúc không ai để ý đột nhiên bịt miệng trói ta lại, đưa ta rời khỏi đám đông.
22.
Quân mã ngoài thành đang tích lũy sức mạnh chờ đợi, trong lúc đợi mệnh lệnh của ta, ta lại bị bắt cóc đến một nơi xa lạ.
Nhà kho tối tăm, mấy gia đinh và a hoàn tỳ nữ cao lớn vây quanh người phụ nữ mặc gấm ngồi trên ghế ở giữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại tiểu thư nhà thành chủ phái người bắt ta đến, lấy ra một hộp bạc, bảo ta nhận cô ta làm chủ nhân, ả ta cho phép Thẩm Niệm Chương cưới ta làm thiếp, nhưng ta phải nghe lời cô ta.
Kiểu cách lấy lễ trước dùng vũ lực sau.
Ta nói vài câu dò hỏi, đã dò ra được nội tình của đối phương.
Đại tiểu thư tiếng xấu vang xa, hơn hai mươi tuổi mới ép định hôn sự, biết Thẩm phu nhân vội vàng muốn gả ta cho Thẩm Niệm Chương, cô ta cũng không hẳn đã thích Thẩm Niệm Chương, nhưng không thể chịu được việc người khác chê bai mình, ghen tị lại căm hận, vốn định bắt ta dìm xuống hồ, nhưng lại nhớ ra mình còn có bệnh ẩn, không thể sinh nở.
Nên cô ta định để ta vào cửa trước, đợi ta sinh con thì cướp đi làm của mình, rồi lén lút gi.ế.c ta.
Đổi lại một cô gái cô độc yếu đuối bình thường, bị bắt cóc, bị một đám người đầy ác ý nhìn chằm chằm, có lẽ đã để mặc cô ta sắp đặt rồi.
Ta cười.
Vẫn là câu trả lời đó: "Nhưng ta, không muốn làm thiếp."
Sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, trong giọng nói có sự khinh bỉ, miệt thị và ghê tởm: "Không muốn làm thiếp, chẳng lẽ ngươi còn vọng tưởng làm chính thê? Một kẻ bình dân hèn hạ, bản tiểu thư cho phép ngươi làm thiếp, đã là ân huệ lớn như trời, khuyên ngươi đừng không biết điều."
Cô ta lấy ra roi dài trực tiếp quất ta một roi.
"Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi có đồng ý không?"
Có đồng ý không, lấy phu quân làm thiếp sinh con, và nghe theo lời cô ta.
Ta chưa kịp lên tiếng, tiếng hét của Thẩm Niệm Chương vọng tới: "Các người thả muội ấy ra!"
Cậu ta dẫn thị vệ, định xông vào cởi trói cho ta, nhưng bị chặn lại, hai bên giằng co.
Ta hơi ngạc nhiên, cậu ta tìm được đến đây nhanh vậy.
Áo hè mỏng manh, một vết m.á.u từ vai kéo ngang đến cánh tay, m.á.u tươi đầm đìa.
Ban đầu cậu ta vớt ta lên từ hồ, đã là dáng vẻ nửa sống nửa ch.ế.c, chăm sóc mãi mới khỏe mạnh bình an, giờ bị quất một roi, lại trở thành bộ dạng tả tơi đáng thương.
Thẩm Niệm Chương nhìn ta, trừng mắt giận dữ với người phụ nữ xa lạ phía trước, nghiến răng dứt khoát nói với mọi người:
"A Ngân dù muốn làm chính thê thì có gì không được? Lưu tiểu thư, ta về sẽ xin phụ mẫu, tạm dừng sẽ hủy bỏ hôn sự giữa ta với cô. A Ngân nếu muốn, sao muội ấy không thể làm chính thê?"
Thẩm lão đạia cũng đi theo đến, nghe đến đây trợn mắt quát cậu ta: "Hồ đồ!"
Thẩm Niệm Chương thực sự rất sợ người đại ca này, nhưng cậu ta hoảng hốt một thoáng, lần này phá lệ không nghe lời, cứng cổ kiên trì.
Lưu tiểu thư nghe xong tức đến nhảy dựng, định quất cậu ta một roi, các hộ vệ mặt đầy cảnh giác, đám gia đinh tỳ nữ bên kia cũng nhìn chằm chằm.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Lúc này, ta nhẹ nhàng nói một câu:
"Không muốn."
Im lặng một lát, họ nhìn về phía ta, Lưu tiểu thư ngạc nhiên: "Ngươi nói gì?"
Với vẻ mặt bình thản, không một chút gợn sóng, ta kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:
"Làm vợ, cũng không muốn."
Ngay khi lời vừa dứt, ta nắm lấy đuôi roi đang vung lên của cô ta và giật mạnh.
Khi cô ta loạng choạng về phía trước, ta nhanh chóng thoát khỏi dây trói ở tay và túm lấy cổ cô ta, xoay người đứng vững.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Con d.a.o sắc trong tay ta kề vào cổ của con gái thành chủ, ta khống chế cô ta bước ra ngoài, hóa ra nơi này chính là phủ thành chủ.
Lưỡi d.a.o ấn xuống, m.á.u lập tức trào ra, sau tiếng thét thảm thiết của cô ta, ta ngước mắt nhìn đám tùy tùng, giọng dịu dàng: "Ngoan ngoãn nghe lời, không thì cô ta sẽ ch.ế.c không được đẹp đẽ đâu."