Tứ Trùng Âm

Chương 32: Phiên ngoại – Đường Ngự Phong (2)



Ta tưởng nàng chỉ nói chơi.

 

Không ngờ vài ngày sau, nàng thật sự làm được.

 

Đại công tử đích thân đến phòng củi, đón ta đi, đưa ta tặng cho một vị quý nhân.

 

Người ấy thân phận cao quý, chính là Thái tử.

 

Tam tiểu thư kéo tay áo Thái tử làm nũng:

 

“Hắn rất đáng thương, Thái tử ca ca nhất định phải đối xử tốt với hắn đấy nhé.”

 

Thái tử tuổi còn nhỏ mà trầm ổn già dặn, chỉ đáp:

 

“Là A Di muội muội đưa đến, ta sẽ cẩn thận xem xét.”

 

Trước khi chia tay, nàng dặn ta:

 

"Ngươi ở bên Thái tử điện hạ phải biết cố gắng, sau này được Thái tử coi trọng thì đừng quên ta."

 

Ta biết, đó là con đường sống duy nhất của ta.

 

Vì thế ta ba lần dập đầu tạ ơn.

 

Ta theo Thái tử mười lăm năm.

 

Ta từng nghĩ, Thôi tiểu thư chắc chắn sẽ là Thái tử phi, chuyện đã như đinh đóng cột.

 

Nào ngờ, vị trí ấy lại bị một nữ tử khác cướp mất.

Hồng Trần Vô Định

 

Thái tử không thích nàng, còn dặn ta phải đề phòng.

 

Ta cũng không thích.

 

Nhưng sau khi canh chừng nàng suốt một tháng, ta vẫn không phát hiện điều gì khả nghi.

 

Nàng rụt rè, ngoan ngoãn, có chút nhút nhát.

 

Ta thấy nàng chịu ấm ức cũng không dám nổi giận, chỉ biết co mình trong góc mà âm thầm khóc.

 

Thấy nàng như vậy, ta lại nhớ đến chính mình khi còn nhỏ.

 

Một loại cảm xúc khó gọi tên trào lên trong lòng, thúc đẩy ta ra tay thay nàng chỉnh đốn đám hạ nhân.

 

Nàng là người rất dễ tin người.

 

Ta chỉ giúp nàng hai lần, nàng đã coi ta là bằng hữu chí cốt, tâm sự với ta không hề phòng bị.

 

Rõ ràng bản thân không được sủng ái, vậy mà vẫn chọn ra những món tốt nhất tặng cho ta để tạ ơn.

 

Dần dần, ta nghĩ có lẽ nàng thật sự chỉ là một cô gái đáng thương bị kéo vào sóng gió một cách vô cớ.

 

Đáng tiếc, nàng quá ngây thơ.

 

Ngây thơ đến mức chẳng thể sống nổi trong hậu cung.

 

Không có sự sủng ái của người ở trên,  ta cũng không thể che chở cho nàng được bao lâu.

 

May thay, chẳng bao lâu sau, Thái tử điều tra rõ vụ ám sát không liên quan đến nàng.

 

Hắn bắt đầu chú ý đến nàng nhiều hơn.

 

Vị Thái tử xưa nay luôn điềm tĩnh trầm ổn ấy, vậy mà lại bắt đầu tranh cãi tay đôi với Thái tử phi như một đứa trẻ, cố tình gây sự.

 

Hắn còn thích cùng nàng ăn lẩu, vừa ăn vừa bắt nàng gắp cho mình.

 

Thái tử phi ghét hắn, toàn nhặt cho hắn những miếng vụn.

 

Vậy mà hắn không giận, còn ăn đến vui vẻ sung sướng.

 

Ta nhìn tất cả, chỉ cảm thấy tiếc thay cho Thôi tiểu thư.

 

Thái tử, đã động lòng rồi.

 

Hành vi của hắn với nàng chẳng khác nào một con mãnh thú lật bụng ra, đưa điểm yếu cho nàng giẫm đạp.

 

Là tâm phúc của Thái tử, ta chẳng cần hắn nói cũng có thể đoán được lòng hắn.

 

Sau khi hắn động lòng, ta càng cẩn thận bảo vệ Thái tử phi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta khuyên nhủ nàng, thay nàng giải quyết những rắc rối vụn vặt.

 

Nàng đáp lễ, tặng ta đủ thứ tốt đẹp.

 

Ở trong thâm cung buồn tẻ ấy, nàng xem ta là bằng hữu duy nhất.

 

Nhưng nàng ngay thẳng quá, khiến Thái tử bắt đầu không vui.

 

Ta hiểu, Thái tử là người có dục vọng chiếm hữu rất cao.

 

Một khi hắn sinh nghi với ai, thì người đó cách cái c.h.ế.t chẳng xa.

 

Vì vậy ta chỉ có thể tránh xa Thái tử phi, kẻo lửa giận của hắn lan sang cả ta.

 

Ta cố giữ thăng bằng, dần dần trở thành cầu nối duy nhất khi hai người xảy ra bất hòa.

 

Thôi tiểu thư tìm đến ta, lúc đó đã là mười năm sau.

 

Nàng mặt mày bầm tím, quỳ khóc cầu xin ta:

 

“Đường Ngự Phong, ta cầu xin ngươi… cầu xin ngươi hãy giúp ta cầu Hoàng thượng ban chỉ hòa ly đi, ta thật sự không thể sống nổi nữa rồi!”

 

Ta đau lòng vô cùng.

 

Ta đến gặp người nay đã là Hoàng đế, bẩm báo tình hình.

 

Hoàng thượng nói, ngài đã ra tay chỉnh đốn nhà Thành Dương Vương, bảo nàng an tâm chờ thời.

 

Đến lúc đó, nàng làm *nội ứng, sẽ khiến cha con Thành Dương Vương c.h.ế.t sạch sẽ hơn.

 

(*nội ứng: ngầm phối hợp, làm phản từ bên trong)

 

Ta đem lời này nói lại cho Thôi tiểu thư.

 

Nàng không tin.

 

Nàng khóc hỏi ta: “Còn phải chờ bao lâu? Ba tháng? Năm tháng? Hay ba năm năm năm?”

 

Nàng gào lên, nước mắt nước mũi tèm lem: “Hắn từng hứa sẽ lập ta làm Thái tử phi! Giờ hắn yêu người khác rồi, mạng sống của ta hắn cũng mặc kệ sao?”

 

Ta không biết phải giải thích thế nào.

 

Hoàng thượng giờ đây đến người vợ mình yêu thương nhất cũng chẳng bảo vệ được, làm sao bảo vệ nổi nàng?

 

“Lý Tứ Âm! Đều là tại ả! Ta hận ả! Nếu không có ả, ta đã không thê thảm đến thế này!”

 

Thôi tiểu thư đã mất kiểm soát.

 

Nàng không còn chỉ nghĩ đến việc cầu xin hòa ly nữa, mà muốn làm hoàng hậu.

 

Nàng liên tiếp đưa ra những nước cờ hồ đồ, thậm chí còn dùng thuốc mê để cưỡng ép ta thuận theo ý nàng.

 

Ta hận nàng, hận nàng tự hủy hoại chính mình.

 

Cũng hận chính bản thân mình vô dụng, không thể cứu nàng ra khỏi vũng lầy.

 

Ta trở thành con rối trong tay nàng.

 

Nghe theo lời nàng, ta ra tay hạ độc hoàng hậu.

 

Hoàng hậu vốn đã bệnh nặng lâu ngày, cho dù không ra tay, cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

 

Ta tự dối lòng mình rằng ta chỉ đang giải thoát cho nàng.

 

Nhưng hoàng hậu không hề biết.

 

Nàng còn cảm ơn ta vì đã đem điểm tâm đến.

 

Thậm chí còn dịu dàng khuyên ta phải sống cho tốt.

 

Thậm chí, nàng đã âm thầm mua cho ta một căn nhà bên ngoài cung, chuẩn bị sẵn cho ta một con đường lui.

 

Nàng – nữ tử mười bảy tuổi gả vào Đông cung, do chính tay ta chăm sóc suốt mười năm, lại bị chính tay ta hại chết.

 

Ta quỳ dưới thềm cung điện, lặng lẽ rơi lệ.

 

Ta từng nghĩ, với sự cẩn trọng của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ tra ra điều bất thường.

 

Ta chờ đợi cái c.h.ế.t đến với mình, dùng cái c.h.ế.t để chuộc lại lỗi lầm, cũng là để đổi lấy một cơ hội sống cho Thôi tiểu thư.

 

Ta không hối hận.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com