Tứ Trùng Âm

Chương 31: Phiên ngoại – Đường Ngự Phong (1)



Hắn vừa nói vừa đặt từng nụ hôn dày đặc lên vai cổ ta.

 

Ta bị hắn dỗ đến choáng váng đầu óc, mãi mới tỉnh lại.

 

Không đúng!

 

Tên này sao lại vừa ăn vừa đòi gói lại mang về thế chứ!

 

Vừa muốn hưởng lạc hồng trần, lại còn mơ mộng lấy được tiên đan của ta!

 

29

 

Ta tu đạo hai năm, đạo hạnh chưa tăng, trái lại định lực ngày một sa sút.

 

Bèn dứt khoát hoàn tục, quay về hồng trần.

 

Sau nhiều lần xác nhận, Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.

 

Ta lại một lần nữa bước vào cung điện quen thuộc ấy.

 

Lần này, nơi ấy không còn là chiếc lồng vuông vức, mà là một cánh cửa được mở ra trong kiếp này. 

 

Nhờ sự tôn trọng và yêu thương của Tiêu Lẫm.

 

Nó đã biến thành một sân viện, một mái nhà, nơi ta có thể tự do ra vào.

 

Kiếp này thân thể khỏe mạnh, hai tháng sau khi gả vào Đông cung, ta liền mang thai.

 

Ta cẩn trọng vô cùng, sợ tiểu bảo bối nghịch ngợm lại lén trốn đi.

 

Tiêu Lẫm cũng vô cùng cẩn thận, ngày ngày hạ triều là đến bầu bạn, nằm úp người lên bụng ta nghe động tĩnh.

 

Hắn bảo: “Đạp mạnh như vậy, có phải là con trai không?”

 

Ta thấy bất an, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu là con gái, chàng có thích không?”

 

“Có chứ.”

 

Hắn mỉm cười ôm ta vào lòng:  

 

“Nàng từng nói, hy vọng ta dạy con bé săn b.ắ.n b.ắ.n cung. Ta nhất định sẽ dạy thật giỏi. Nếu phò mã tương lai không nghe lời, để con bé b.ắ.n một mũi xuyên thủng đầu hắn luôn!”

 

Bảo bối trong bụng nghe vậy, liền hứng khởi đạp ta một cái.

 

Ngày ta sinh hạ tiểu công chúa, toàn cung chúc mừng.

 

Giang Nghĩa Hàm nhờ người đưa tới một món lễ vật đặc biệt.

 

Chính là miếng ngọc ta từng giành từ tay Tiêu Lẫm.

 

Giang Nghĩa Hàm chỉ để lại bốn chữ: “Vật hoàn cố chủ”.

 

Ta đem miếng ngọc trả lại cho Tiêu Lẫm.

 

Hắn xoa cằm trầm ngâm: “Hửm, Giang Nghĩa Hàm vẫn chưa thành thân phải không? Cô nên đi xem có tiểu thư nào hợp tuổi để cưới vợ cho hắn thôi.”

 

Ta đẩy hắn ra: “Chúng ta đã thành thân hơn một năm rồi, chàng còn đề phòng người ta sao?”

 

Tiêu Lẫm tỏ vẻ không vui:

 

“Hắn là người duy nhất trong hai kiếp khiến ta cảm thấy có nguy cơ bị cướp vợ đấy."

 

Hắn nắm lấy tay ta, tỏ ra đáng thương rồi dụ dỗ, để ta chạm vào vết sẹo trên n.g.ự.c hắn, mềm giọng làm nũng:

 

“Tứ Âm, trong lòng nàng hiện tại là ai?”

 

Ta vuốt nhẹ vết sẹo: “Thái tử.”

 

Hắn hỏi tới cùng: “Thái tử là ai?”

 

“Tiêu Lẫm.”

 

“Tiêu Lẫm là ai?”

 

“…Phu quân.”

 

Hắn cười rạng rỡ: “Ừm!”

 

Phiên ngoại – Đường Ngự Phong

 

Năm ta năm tuổi, mẫu thân biến mất.

 

Hàng xóm láng giềng thương hại, nói: 

 

“Phong nhi à, phải nhớ kỹ mẫu thân con nhé, bao gạo này là do bà ấy đổi lấy đó.”

 

Ta không hiểu, tại sao có gạo rồi thì lại không còn mẫu thân nữa.

 

Chưa đến nửa năm sau, ta cũng bị phụ thân bán đi.

 

Bán vào phủ Thôi gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lúc ấy ta còn nhỏ, lại phải làm việc nặng nhọc trong phủ, động một chút là bị đánh.

 

Quản sự phòng củi và đám tạp dịch không bắt nạt nổi ai khác, liền trút hết lên đầu ta.

 

Có một lần ta bị đánh quá sợ hãi, len lén trốn trong bụi rậm ngoài vườn.

 

Một con diều vô tình rơi xuống đầu ta.

 

Người chạy đến nhặt diều là một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc khắc.

 

Nàng kinh ngạc kêu lên.

 

Ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

 

Nàng động lòng trắc ẩn, ngăn lại bọn nha hoàn đầy tớ.

 

Nàng kéo ta ra khỏi bụi cây, đau lòng nhìn những vết thương đầy m.á.u trên người ta.

 

“Là ai đánh ngươi thành ra như vậy?”

 

Ta không dám nói, nói ra sẽ bị đánh còn thê thảm hơn.

 

Nàng sai người bôi thuốc cho ta, còn ban cho ta một bộ y phục.

 

Ta không dám nhận.

 

Nàng ngẩng đầu tự tin nói: “Yên tâm, ngươi chỉ cần nói là Tam tiểu thư ban cho, sẽ không ai dám làm khó ngươi!”

 

Ta ôm bộ y phục về, còn chưa vào đến nhà thì đã bị đám tạp dịch túm tóc đập vào tường.

 

“Một nô tài thấp hèn như ngươi mà cũng dám trèo cao kết thân với Tam tiểu thư à?”

 

Tên tạp dịch đá mạnh ta:

 

“Tam tiểu thư là bảo bối trong lòng phu nhân, ngươi cũng xứng nhận thưởng sao? Hừ!”

 

Hắn giật lấy bộ y phục, đánh ta một trận nên thân để xả giận.

 

Ta uất ức mà không dám nói, chỉ càng thêm rụt rè cẩn trọng, sợ chọc giận bọn họ.

 

Cứ thế, ta sống trong tuyệt vọng suốt một năm.

 

Đầu xuân năm sau, khi ta đang quét sân vườn, lại gặp Tam tiểu thư.

 

Nàng kinh ngạc: "A, ngươi chẳng phải là người hôm đó..."

 

Ta khắc ghi lời dạy của quản sự, không dám có chút liên quan gì đến nàng.

 

Vội vàng xoay người bỏ đi, thì bị nàng chặn lại.

 

“Đứng lại!”

 

Nàng chạy đến, bực dọc hỏi: “Tại sao thấy ta lại chạy?”

 

Ta quỳ xuống đáp: “Tiểu nhân thân phận thấp hèn, không dám làm bẩn mắt tiểu thư.”

 

Nàng chống nạnh: “Bổn tiểu thư không phải loại người kiêu căng ngạo mạn như vậy đâu nhé!”

 

Nàng cau mày nhìn ta:

 

“Chẳng lẽ bọn họ vẫn chỉ cho ngươi mặc thứ y phục mỏng manh thế này?”

 

Ta sợ nàng lại ban thưởng, chọc giận đám quản sự, vội nói:

Hồng Trần Vô Định

 

“Đa tạ tiểu thư, tiểu nhân không lạnh, còn có việc phải làm, xin cáo lui.”

 

Nàng túm lấy tay áo rách rưới của ta: “Khoan đã, ta còn chưa nói xong đâu.”

 

Nhưng nàng lại túm đúng vào vết thương, đau đến mức ta hít mạnh một hơi.

 

Nàng giật mình buông tay: “Sao vậy?”

 

Ta không dám đáp, nàng nổi giận, xắn tay áo ta lên —

 

Thấy rõ những vết thương mới chồng lên vết cũ.

 

Nàng ngập ngừng hỏi: “Lại bị đánh nữa sao?”

 

Nàng nghiến răng: “Ngươi đừng quay về nữa, đến làm thị vệ cho ta đi, ta muốn ngươi ở lại bên ta.”

 

Nha hoàn bên cạnh khuyên nhủ: “Tiểu thư, như vậy không hợp lễ nghi, phu nhân sẽ không đồng ý đâu.”

 

Ta không muốn nàng khó xử, bèn xoay người rời đi.

 

Nàng nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi ta lại.

 

“Ngươi tên là gì?”

 

Ta cúi đầu khom người: “Bẩm tiểu thư, tiểu nhân tên là Đường Ngự Phong.”

 

Nàng gật đầu: “Đường Ngự Phong phải không? Ta sẽ sắp xếp cho ngươi một chỗ tốt.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com