Tứ Trùng Âm

Chương 33: Phiên ngoại – Hoàng đế (1)



Ta đã nghĩ, sau khi chết, ta sẽ theo đuổi hoàng hậu trên đường Hoàng Tuyền, tiếp tục bảo vệ nàng.

 

Nhưng ta đã đánh giá thấp tình cảm của Hoàng thượng đối với hoàng hậu.

 

Sau khi hoàng hậu mất, Hoàng thượng như người mất đi trụ cột, suy sụp hoàn toàn.

 

Ngày thứ bảy sau khi hoàng hậu mất, Thôi Di nhờ ta đưa một hộp điểm tâm cho Hoàng thượng.

 

Đó là loại điểm tâm Hoàng thượng yêu thích nhất.

 

Nàng muốn lợi dụng điều đó để khiến Hoàng thượng nhớ lại tình xưa.

 

Hoàng thượng đã nhiều ngày không ăn uống, ta cũng không dám chắc ngài có chịu ăn hay không.

 

Nhưng Hoàng thượng giữ lại.

 

Ôm hộp bánh trong tay mà thất thần, lệ rơi như mưa..

 

“Tứ Âm, chẳng phải nàng thích tiểu hổ con nhất sao? Nhìn một chút đi mà!”

 

Hóa ra là điểm tâm ấy khiến ngài nhớ lại quá khứ ngọt ngào bên hoàng hậu.

 

Ta không nỡ nhìn thêm, lặng lẽ rời đi.

 

Không lâu sau, Hoàng thượng đột ngột băng hà.

 

Kỳ Vương tuyên bố, Hoàng thượng vì quá đau lòng nên đi theo hoàng hậu.

 

Ta không tin.

 

Làm sao có thể?

 

Hoàng thượng dù đau khổ đến đâu, cũng tuyệt đối không phải hạng người đ.â.m đầu vào quan tài tự tử.

 

Ta định tra rõ chân tướng, nhưng nhanh chóng bị ngăn cản.

 

Thôi Di nói với ta: “Đừng điều tra nữa, ta đã cầu xin Kỳ Vương, hắn sẽ tha mạng cho ngươi.”

 

Ta cảm thấy không ổn: “Tại sao ngươi phải cầu xin hắn? Các ngươi đã làm gì?”

 

Thôi Di thản nhiên đáp: “Ta đã bỏ thuốc mê vào điểm tâm của Tiêu Lẫm.”

 

Sấm sét nổ vang bên tai!

 

Nàng bỏ thuốc, ta đưa vào —

 

Hóa ra chính tay ta đã hại c.h.ế.t chủ tử của mình!

 

Ta phát điên: “Tại sao? Tại sao ngươi phải hại hắn? Ngươi không phải thích hắn sao? Ngươi không phải muốn làm hoàng hậu của hắn sao?”

 

Thôi Di cười lạnh: “Làm hoàng hậu của ai, thì chẳng phải vẫn là hoàng hậu sao?”

 

Nàng đã thay đổi.

 

Không còn là Tam tiểu thư cao quý, thanh khiết trong ký ức của ta nữa.

 

Ta bóp chặt cổ nàng, hận không thể bẻ gãy nó ngay tức khắc.

 

Ta yêu nàng, nhưng ta cũng trung thành với chủ tử của mình.

 

Nàng cười khẩy: “Sao? Ngươi định g.i.ế.c ta à? Ra tay đi!”

 

Nàng từng câu từng chữ đ.â.m thẳng vào tim ta:

 

“Ngươi vì Tiêu Lẫm mà g.i.ế.c ta sao? Ngươi quên rồi à, ai đã cứu ngươi ra khỏi biển khổ? Tiêu Lẫm là chủ tử của ngươi, thế còn ta thì sao?”

 

Ta không cách nào phản bác.

 

Ta từng định xông vào cung, g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Vương để báo thù cho chủ tử.

 

Nhưng lời cuối cùng của nàng, đã hoàn toàn đánh sập ý chí của ta.

 

“Đường Ngự Phong, ngươi còn chưa biết đúng không? Ngươi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lý Tứ Âm, chính là muội muội ruột của ngươi!”

 

Ta như bị sét đánh giữa trời quang.

 

Nàng khẽ cười: “Muội muội ruột của ngươi, cùng mẹ khác cha.”

 

Ta rút đao, đặt lên cổ nàng.

 

Nàng không chút sợ hãi: “Ngươi đã tự tay hại c.h.ế.t Tiêu Lẫm và Lý Tứ Âm.”

 

Nàng đưa tay vuốt ve bụng mình: “Giờ còn muốn g.i.ế.c cả ta.”

 

Dừng một chút, nàng nhấn mạnh: “Ồ, và cả… đứa con trong bụng của chúng ta.”

 

Ta không tin.

 

Không thể nào.

 

Nàng mỉm cười: “Ba tháng rồi, chỉ có thể là của ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng ghé sát lại: “Ra tay đi, báo thù cho chủ tử và muội muội ngươi đi.”

 

Khuôn mặt mỹ nhân, so với thuở bé càng thêm quyến rũ mê hoặc.

 

Nữ tử ta đem lòng ái mộ cả đời, chôn chặt trong tim không dám lộ ra, hóa ra lại là một nữ nhân tâm địa rắn rết đến thế.

 

Tim gan ta như bị xé nát.

 

Ta xoay lưỡi đao, đặt ngang cổ mình.

 

Hoàng thượng, hoàng hậu, Đường Ngự Phong đến để tạ tội.

 

 

 

Phiên ngoại – Hoàng đế

 

Trẫm không ngờ.

 

Thái tử mà trẫm dốc lòng nuôi dạy từ nhỏ, lại vì một nữ nhân mà không tiếc tính mạng.

 

Hắn ngã xuống giữa vũng máu, tay vẫn còn nắm chặt vạt áo nữ tử kia.

 

Lúc trẫm đến, nàng ta đang quỳ ngoài điện, ánh mắt trống rỗng.

 

Trẫm hỏi nàng: “Ngươi đang cầu phúc cho Thái tử sao?”

 

Nàng liên tục gật đầu.

 

Nhưng trẫm nhìn ra được, nàng chẳng qua chỉ là đang xem trò vui, thậm chí mong Thái tử sớm c.h.ế.t đi cho rồi.

 

Trẫm giận đến mức suýt nữa muốn g.i.ế.c nàng ngay tại chỗ.

 

Thái tử đã cầm được máu, trẫm không buồn hỏi han nàng nữa, lập tức bước vào xem tình hình.

 

Thái tử nằm trên giường, yếu ớt vô cùng, chỉ mơ màng lặp lại một cái tên.

 

Trẫm ghé tai lại gần.

 

“Tứ Âm… Lý Tứ Âm…”

 

Đây là ai? Trẫm chưa từng nghe nói đến.

 

Lão thái giám thân cận cũng nghe thấy, đảo mắt lia lịa.

 

Ra ngoài chưa được bao lâu, đã cung kính bẩm báo:

Hồng Trần Vô Định

 

“Bẩm Hoàng thượng, nữ tử kia chính là ái nữ của Lý Khám – thị lang bộ Công, tên là Lý Tứ Âm.”

 

Trẫm nhìn lướt qua.

 

Chẳng thể xem là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng chẳng tính là đoan trang xuất chúng.

 

Thái tử nhà trẫm sao lại si mê một nữ tử tầm thường như vậy?

 

Trẫm rất muốn xử lý nàng, nhưng trẫm hiểu rõ nhi tử mình — xưa nay hắn lạnh lùng xa cách.

 

Người có thể khiến hắn xả thân cứu mạng, mê man vẫn nhớ mãi không quên, nhất định là yêu đến tận xương tủy.

 

Thôi thì giữ lại cái mạng của nàng, điều tra rõ rồi g.i.ế.c cũng chưa muộn.

 

Trẫm lệnh nàng hầu bệnh. Nào ngờ nàng lại tỏ vẻ thất vọng.

 

Nàng thất vọng? Trẫm còn chưa xử tử nàng, đã là đại ân rồi!

 

Trẫm còn đặc biệt dặn dò thái y: “Phải trông chừng cẩn thận, kẻo để nàng ta làm hại Thái tử.”

 

Bởi vì trong đôi mắt của nữ nhân kia, trẫm không nhìn thấy chút gì gọi là tình yêu.

 

Không lâu sau, thống lĩnh Ngự lâm quân đến báo:

 

Bắt được hai tên thích khách.

 

Một kẻ chưa kịp ra tay, đã vì hành động lén lút mà bị bắt.

 

Một kẻ khác chính là tâm phúc của Thái tử, Đường Ngự Phong.

 

Sau khi thẩm tra nghiêm ngặt, kẻ chưa ra tay kia đã khai nhận:

 

Hắn do Kỳ Vương phái tới, giả vờ hành thích để hãm hại Thái tử.

 

Còn Đường Ngự Phong không chịu khai.

 

Hắn không nhận mình mưu sát Thái tử, cũng không nhận là Thái tử sai khiến.

 

Trẫm cảm thấy lạ lùng.

 

Bởi thanh kiếm của hắn, rõ ràng là chĩa vào Lý Tứ Âm.

 

Trẫm cho người tra quan hệ giữa hắn và Lý Tứ Âm.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com