Tứ Quý Như Thôn

Chương 8



Trong lúc chờ đợi, ta lại nổi lửa một bếp khác, nhanh tay xào một món trứng chiên hẹ, một món khoai lang xào hành dại, rồi làm thêm món nén trộn.

 

Đúng lúc ta định làm thêm món sườn mềm thì phụ thân ta đi chợ về, trên tay còn xách một miếng gan heo. 

 

"Con gái, củ cải với ớt mẫu thân con muối bị chua rồi, vừa hay dùng để xào gan heo." 

 

Ông ấy uống một ngụm trà lạnh ngon lành, nghi hoặc hỏi ta: "Hôm nay con nấu ăn cay lắm hả, sao mặt đỏ thế?"

 

Ta nhớ lại lời trêu chọc của Chu bá, giậm chân đẩy ông ấy ra ngoài cửa: “Phụ thân ơi, cơm chín rồi, mau ra ruộng gọi mọi người về ăn cơm đi."

 

Gan heo chín rất nhanh, nhưng nếu không biết cách chế biến dễ bị đắng, ta xào mấy lần đều khó ăn vô cùng, lần này cuối cùng cũng không phụ lòng món củ cải và ớt muối chua của mẫu thân ta.

 

Bày biện bát đũa cùng bàn ghế xong xuôi, ta múc ra hai bát lớn cơm và thức ăn, một bát cho cửu phụ, một bát cho cô Mai. Lại đổ cơm chan canh và cá khô vào chậu của Sơn Dược Đậu.

 

Chưa kịp vào nhà, chưa kịp nhìn thấy ai, tiếng cười của dì Vân đã lọt vào tai ta: "Ôi chao, đúng là có gan heo bổ m.á.u thật này."

 

Lúc ăn cơm, ta và Tống Trí ngồi cách nhau bởi phụ mẫu ta và tiểu đệ đệ con của dì Vân, nhưng ánh mắt cứ vô thức chạm nhau, đôi đũa còn không tự chủ gắp trúng cùng một miếng gan heo. 

 

"Tiểu Tống ca ca, huynh làm việc vất vả rồi, huynh ăn đi." ta nói. 

 

"Tần khoai sọ, muội nấu cơm cũng mệt lắm, hay là muội ăn đi." Tống Trí đáp.

 

Ăn cơm xong, phụ thân ta và Chu bá uống đến chếnh choáng, cũng nổi hứng, bỏ Sơn Dược Đậu vào giỏ tre cân thử. Nó bực mình vung vẩy móng vuốt, chui tọt vào ổ gà nằm, lại bị con gà mái oai vệ mổ cho một trận rồi đuổi vào vườn rau. ta vội bế nó ra, phụ thân ta vừa tưới đẫm đất bằng nước phân xong, nếu nó lăn lộn cho hôi rình thì lại bị mắng cho xem.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh nắng buổi trưa gay gắt, ta nhìn những quả dưa chuột non xanh trong giàn leo, ngửi mùi thơm mát, trông thật giòn tan. ta hái một quả rửa bằng nước suối, bẻ làm đôi, một nửa để ta ăn, một nửa nhét cho Tống Trí. 

 

Ngày mai lại đến phiên chợ, huynh ấy phải về sớm chuẩn bị đồ ăn để bán, mẫu thân ta vội ra vườn hái mấy nắm đậu Hà Lan và rau xanh nhét vào giỏ của huynh ấy, bảo huynh ấy mang về cho cô Mai ăn. Lại lục trong tủ bếp ra một hũ tóp mỡ nhỏ, dặn dò: "Dân quê mình đi chợ, chỉ mong mang được chút đồ ngon về cho con cái với thê tử, con nấu món nào cũng bỏ thêm chút tóp mỡ vào, họ thấy có thịt mỡ bên trong, đảm bảo lần sau lại đến ủng hộ con."

 

Tống Trí cảm ơn rối rít, vâng dạ liên tục, ngơ ngác cầm lấy cái làn đựng cơm của ta định về. ta nháy mắt với huynh ấy, huynh ấy nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, ta bực mình giật lấy cái làn trong tay huynh ấy.

 

Ta giẫm một chân lên giày huynh ấy, mắng: "Huynh đúng là đồ ngốc, huynh cầm cái làn đi rồi... hừ."

 

Tống Trí đồ ngốc lớn, huynh cầm cái làn đi rồi... ta còn đi chợ cùng huynh thế nào được nữa?

 

Chim sẻ kêu chiêm chiếp, gió thổi lá cỏ xào xạc. Con đường này chúng ta đã đi không biết bao nhiêu lần, chỉ riêng hôm nay lại đi chậm rãi như vậy. Mây trên trời đẹp, hoa dại bên đường đẹp. Tống Trí... cũng rất đẹp.

 

Quán rượu nhỏ ngày thường không có mấy khách, hôm nay đại sảnh lại chật kín người. Bọn họ ai nấy đều mặc quần áo đẹp, có người còn đi ủng quan, trông còn oai phong hơn cả phụ thân ta.

 

Tống Trí tiếp đón khách, ta quen đường quen nẻo xách giỏ vào bếp sau, ngửi thấy mùi thức ăn trong nồi cháy khét, cô Mai lại ngồi ngây người trước bếp. 

 

"Cô Mai ơi, hôm nay nhà cháu làm cơm nếp om khoai lang đỏ, mẫu thân cháu bảo cháu mang cho cô nếm thử." ta múc chỗ rau cháy trong nồi ra. 

 

Cô Mai quay đầu đi, hình như khẽ lau hai hàng lệ, lấy từ trong chum nước bên cạnh ra một quả cà chua đang ngâm trong nước lạnh: "Sáng nay vừa chín, cô đặc biệt để dành cho cháu đấy."

 

Ngoài trời oi bức như lò hấp, ta gặm quả cà chua đỏ au, tò mò nấp sau rèm, nhìn đám khách kỳ lạ kia. Lúc này Tống Trí đang ngồi mặt không biểu cảm, bọn họ ngược lại có người cung kính đứng dậy, có người đang chắp tay vái chào.

 

Cô Mai vẫn như thường lệ, lấy từ trong chiếc túi gấm tinh xảo nhưng đã cũ ra mấy đồng bạc vụn: "Tần Ngọc, đây là tiền thịt tháng này, phiền cháu đưa cho Tần đồ tể."

 

Sau đó kiễng chân lấy từ ngăn trên cùng của tủ ra hai gói giấy dầu, dịu dàng nói: "Gói này là đầu heo quay, mẫu thân cháu thích ăn, gói này là kẹo mạch nha và kẹo bông, là cho cháu đấy."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com