Ông lật từng viên ngói cẩn thận, vứt bỏ những viên ngói vỡ, dùng chổi quét sạch lớp bụi bám trên trên, rồi thay bằng ngói mới. ta và Sơn Dược Đậu thì canh giữ trước sau nhà, nhắc nhở phụ thân ta có người đi qua, cũng nhắc nhở người đi đường phía trên có nguy hiểm.
Khi lợp ngói xong, thì đến vụ cấy lúa, mẹ ta thường trước đó hai ba ngày sẽ hẹn dì Vân, Chu bá và Tống Trí đến ruộng giúp đỡ.
Thấm thoắt mấy năm, Tống Trí đã hiểu rõ cách sinh tồn ở trấn Trường Nam, con cà cuống tuy ngon ngọt. Nơi này không nhiều người giàu có như ở kinh đô, những thứ đó rốt cuộc chỉ có thể coi là đồ tiêu khiển mà thôi.
Sau khi được cửu phụ nhắc nhở, huynh ấy chỉ bán vào những ngày lễ tết và phiên chợ, ngày thường thì bán những món ăn bình dân và sủi cảo. Ngoài ra, huynh ấy còn cùng ta tìm hàng hóa trên núi bán cho những người buôn rong, lúc nông nhàn thì đi làm thuê, viết thư đọc thư kiếm sống.
Cứ như vậy qua lại, người trong núi đều biết huynh ấy là người chân chất thật thà, mỗi khi đi chợ đều sẵn lòng bỏ ra hai ba đồng tiền, vào quán nhỏ của huynh ấy ăn một bát mì hoặc sủi cảo.
Đương nhiên, ta cũng phải thân quen với huynh ấy rồi mới biết, tiếng ho khan luôn vọng xuống từ tầng hai là của mẫu thân huynh ấy - cô Mai.
Cô Mai xinh đẹp nhưng sức khỏe yếu, quanh năm suốt tháng phần lớn thời gian đều ốm yếu, những ngày còn lại thì trông coi quán rượu nhỏ, rất ít khi ra ngoài. Chỉ có ngày mồng một và ngày rằm hàng tháng, bà ấy mới rủ mẫu thân ta cùng nhau đi chùa lễ Phật.
Nhưng tài nấu ăn và ủ rượu của bà ấy thì thuộc hàng tuyệt đỉnh, đến cả cửu phụ ta, một người nghiện rượu lâu năm cũng phải tấm tắc khen ngợi. Lần này Tống Trí giúp nhà ta làm việc, còn xách cho phụ thân ta một vò rượu mơ xanh nữa đấy.
Ta bình thường khá chăm chỉ, chỉ riêng việc xuống ruộng cấy lúa là không dám, luôn sợ những con đỉa lúc nhúc bơi trong bùn nước. Có khi đứng trên bờ ruộng mà hai chân ta đã run rẩy, sợ mình sơ ý một chút là ngã xuống.
Vì vậy vào mùa gặt bận rộn này, ta đảm nhận việc ném mạ cho mọi người và nấu cơm. Dì Vân thấy ta cứ nhìn về phía Tống Trí, liền vốc một vốc nước hắt về phía mẫu thân ta, nháy mắt ra hiệu rồi lại bĩu môi.
Chu bá lau vội bùn đất ở cằm, nửa đùa nửa chua chát nói: "Nhà ta cũng có một cậu con trai khỏe mạnh lực lưỡng đấy chứ."
Ta mải nhìn xem bên chân Tống Trí có con đỉa đáng sợ nào không, đâu còn tâm trí để ý đến họ nói gì, nhìn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tiểu Tống ca ca, chân huynh đang chảy m.á.u kìa!"
Ta vội vàng gọi huynh ấy vào bờ, bảo huynh ấy giữ chặt ống quần, tay dùng sức vỗ vào chỗ thịt đang bị đỉa bám chặt.
Đến khi nó nhả miệng rơi xuống, ta mới chợt nhận ra mình vừa làm gì, chỉ thiếu chút nữa là ta sầm mặt mày, chân nhũn ra ngất xỉu, may mà Tống Trí kịp thời đỡ lấy eo ta, nói: "Cảm ơn muội, khoai sọ nhỏ."
Ngước mắt lên, ta vừa vặn chạm phải đôi mắt sáng ngời có thần của huynh ấy, cùng với đôi tai ngày càng đỏ ửng. ta cũng chỉ cảm thấy hai má nóng ran, tim đập nhanh dữ dội, vội dùng tay áo lau đi bùn đất trên má huynh ấy, lắp bắp hỏi: "Huynh... khát, khát không, ta đi múc cho huynh ít nước uống."
Tống Trí lúc này mới giật mình buông tay xuống, cũng lắp bắp nói: "Ừ, hình như có hơi khát, làm phiền muội rồi."
Ta cứ đi ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần, đến bên khe suối mát lạnh, làm một cái nút cỏ thả xuống nước, rồi lại xé hai chiếc lá dong to bản xếp thành hình chiếc bát nhỏ, cẩn thận thổi tan lớp bụi bẩn trên mặt nước, mới thận trọng và nhanh chóng quay trở lại. Tống Trí nhận lấy nước uống một hơi hết sạch, sau đó lại đỏ mặt tiếp tục làm việc.
Cùng với vài tiếng ho khẽ và tiếng cười khúc khích, ta cuối cùng cũng nhớ ra trong ruộng lúa này còn có những người khác nữa.
Mẫu thân ta trừng mắt, bảo ta đi múc cho bà ấy một vốc nước suối vừa mát vừa trong. Dì Vân cười đến nỗi ta chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống, vội nói: "Ta về nấu cơm trưa đây."
Đi qua hai khúc cua nhỏ, ta vẫn còn nghe thấy tiếng trêu chọc của Chu bá: "Nhờ có cậu hai nhà họ Tống, hôm nay chắc nhà ta có món gan heo xào mà ăn rồi."
Về đến nhà, ta trước tiên ra vườn rau cắt một nắm hẹ, đào hai củ nén, chọn hơn chục củ khoai lang đỏ gọt vỏ rửa sạch để riêng; rồi lại moi củ từ đang ngủ vùi trong bếp ra, nhét vào đó hai nắm gai cây sa khô, dùng mồi thông châm lửa, lập tức nhét vào mấy thanh tre khô.
Chiếc nồi gang lớn chậm rãi bốc khói xanh, ta đúng lúc bỏ vào một miếng mỡ heo nhỏ, rồi lại cho mỡ heo đã ngâm từ ta hôm trước vào xào. Làm như vậy là để tránh lát nữa gạo nếp dính vào nhau, xào xong thì xới ra để riêng, rồi lại cho thịt xông khói thái hạt lựu vào nồi xào cho ra mỡ, tiếp đó bỏ khoai lang vào xào đến khi gần chín thì đổ gạo nếp vào om.