Tứ Quý Như Thôn

Chương 6



Huynh ấy ngơ ngác sờ cằm một lúc, rồi mới gật đầu, hỏi ta chiếc giỏ mua ở đâu. Nhà huynh ấy mới chuyển đến trấn Trường Nam, ngoài cái quán nhỏ này và cái ao cá sau nhà ra thì chẳng có gì khác.

 

Ta dẫn huynh ấy đi ngoằn ngoèo qua mấy con phố, rẽ vào nhà cửu phụ, còn cách một đoạn đã lớn tiếng gọi: "Cửu phụ ơi, có người muốn mua giỏ này."

 

Ông chống gậy trúc, tươi cười bước ra cửa: "Tần khoai sọ, lại muốn trêu chọc người khác hả? Ta không mắc lừa đâu."

 

Để tránh bị mất mặt trước Tống Trí, ta vội vàng nói: "Đâu có đâu cậu, lần này thật sự có người muốn mua mà."

 

Vào nhà, ta nhiệt tình giới thiệu những chiếc thúng, chiếc giỏ, cái chổi được đan bằng tre... Cửu phụ  thì tóp tép rít thuốc lào, hỏi: "Nghe gicửu phụ bé, hình như không phải người địa phương nhỉ?"

 

Vùng này tay nghề đan lát của ông là giỏi nhất, người trong vòng mười dặm tám thôn ông đều quen biết cả.

 

Tống Trí vừa chọn vừa đáp: "Lão gia tử, nhà cháu vốn ở kinh đô, gặp nạn bất ngờ nên hai tháng trước mới chuyển đến đây."

 

Ông "ồ" một tiếng thật dài, nhìn nhìn ngón tay trắng trẻo của huynh ấy, nhả ra mấy làn khói thuốc, hai người lại nói chuyện về hội đèn hôm qua, rồi lại nhắc đến phiên chợ lớn năm ngày một lần.

 

Sau khi nói chuyện với cửu phụ, Tống Trí dường như ngộ ra điều gì, liền chắp tay vái một cách khách sáo, liên tục nói lời cảm ơn.

 

Cửu phụ xua tay, đặt điếu thuốc lào xuống, rồi nhặt những mảnh tre, vụn tre bỏ vào chiếc giỏ nhỏ của ta: "Mang về cho mẫu thăn cháu đốt bếp."

 

"Cháu còn phải đi đào hành dại tìm nấm với Tiểu Tống ca ca nữa mà." ta dùng ngón tay che miệng giỏ lại.

 

Bị cửu phụ cốc cho một cái rõ đau vào trán: "Mấy trận mưa xuân còn chưa rơi xuống, làm sao mà có hành dại với nấm được chứ, đợi khi nào mọc lên ta tự nhiên sẽ gọi."

 

Tống Trí nhìn ta bất lực lắc đầu, rồi nói với cửu phụ: "Lão nhân gia, hôm nay cháu rảnh rỗi, cũng giúp Tần khoai sọ mang ít tre về vậy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong liền bỏ đầy tre vào chiếc giỏ mới của mình, cầm lấy chiếc cuốc nhỏ của ta, lại liên tục cảm ơn cửu phụ rồi mới rời đi.

 

Lúc này sương mù buổi sớm đã tan, trên trời lấp ló ánh mặt trời nhàn nhạt, tiếng chuông bò thanh thúy vang lên lững lờ, trong ruộng lúa có thêm vài ba chú nòng nọc, muôn sắc hoa cải vàng trải dài khắp cánh đồng.

 

Ta từ trong đám cỏ dại rút ra chính xác mấy cây mao châm, xoay người nhét chúng vào tay Tống Trí: "Cái này ngon lắm đó, huynh nếm thử đi." 

 

Thấy huynh ấy không biết ăn thế nào, ta liền giúp huynh ấy bóc lớp vỏ xanh biếc bên ngoài, đưa phần ruột trắng ngần, mềm mại mà dai dai vào miệng huynh ấy.

 

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của huynh ấy, ta lại giật lấy chiếc cuốc nhỏ, bảo huynh ấy nắm lấy tay ta, còn mình thì đứng bên vệ đường, chiếc cuốc và người vươn dài ra ngoài, cẩn thận móc lấy một cành cây sòi đầy gai, ngắt lấy phần ngọn non.

 

"Cái này cũng ăn được sao?" Mắt Tống Trí mở to, hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con.

 

Ta gật đầu, ngón tay thuần thục gạt bỏ lớp gai cứng bên ngoài, tách ra phần thân non xanh mướt bên trong: "Mẫu thân ta còn dùng nó để trộn gỏi nữa đấy."

 

Tống Trí ăn vừa chăm chú vừa cẩn thận, nhìn rất buồn cười, ta liền hào phóng giới thiệu cho huynh ấy đủ mọi hương vị của núi rừng.

 

Trước sau Thanh Minh, trên cây trà dầu sẽ mọc ra đủ các loại lá trà, nụ trà đủ màu, măng non mới nhú xào thịt hun khói là ngon nhất.

 

Dâu tây dại màu đỏ dưới chân ăn vào sẽ bị đau bụng, qua một thời gian nữa có thể hái ngải cứu làm bánh trôi, cơm rau...

 

Ta nhìn trái ngó nghiêng không thấy ai, liền bảo huynh ấy khom người xuống, ghé vào tai huynh ấy nói nhỏ: "Sau núi có một chỗ, có rất nhiều dâu tây dại màu trắng, ta đến cả thằng Cẩu Đản cũng chưa nói, đợi khi nào chín ta dẫn huynh đi hái."

 

Không hiểu vì sao, Tống Trí rõ ràng đang mỉm cười, trong mắt lại ánh lên chút lệ, khẽ "ừ" một tiếng thật nặng.

 

Mùa hè năm mười hai tuổi ẩm ướt và oi bức, phụ thân ta vẫn như mọi năm, tranh thủ một ngày nắng trước mùa mưa, bắc thang trèo lên mái nhà lợp lại ngói.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com