Từ Mật Thám Trèo Lên Giường Thái Tử, Ta Sơ Sẩy Thăng Chức Thành Hoàng Hậu

Chương 5



6.

Chiều ngày hôm sau, ta tỉnh dậy trong một trận đau đầu dữ dội.

Cảm giác như có ngàn vạn cây kim nhọn đ.â.m vào thái dương, đầu óc quay cuồng, ta cố gắng chống tay ngồi dậy, môi khô khốc.

“Nương nương, người tỉnh rồi!”

Tiểu Dung vội vã chạy đến, sắc mặt hớn hở, đưa tay đỡ lấy ta, giọng nói tràn đầy vui mừng:

“Hôm qua người uống cạn một bình rượu nếp, say đến bất tỉnh nhân sự. Là bệ hạ... đích thân ôm người về đó ạ!”

...

Nhưng ta chưa kịp nghe rõ nàng ta nói gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất —

Sao ta vẫn chưa chết?!

Chén rượu ấy... thật sự chỉ là rượu bình thường thôi sao?

Rõ ràng ta đã nói lời trăn trối rồi mà!

Chẳng phải nên ra đi trong bi tráng, để lại dấu son huy hoàng cuối cùng hay sao?!

Giờ thì hay rồi, lời trăn trối thống thiết của ta hóa thành một màn tỏ tình si mê rồi à?!

...

Thật sự là mất hết thể diện!

Ta ngửa người nằm phịch xuống giường, trong lòng chỉ cảm thấy cõi nhân sinh chẳng còn gì đáng lưu luyến nữa.

Tiểu Dung vẫn ríu rít bên tai:

“Bệ hạ ở bên người suốt một đêm, mãi đến tận sáng mới rời đi. Ngài còn dặn người đợi, tối nay sẽ đến, có chuyện quan trọng cần nói.”

Chuyện quan trọng?

Chuyện gì quan trọng cơ chứ?

Ta vò đầu suy nghĩ mãi vẫn chẳng đoán ra nổi.

Nhưng đêm đến, Thẩm Thận vẫn không xuất hiện.

Chỉ sai Phúc Lai tới truyền lời:

“Bắc cương vỡ đê, nước lũ hoành hành, dân chúng chịu nhiều tai ương. Bệ hạ hiện đang cùng quần thần thương nghị phương án cứu trợ, vài ngày tới sẽ ở lại Dưỡng Tâm điện.”

...

Hử? Vậy à?

Tốt thôi. Ta vốn cũng rảnh rỗi, bị nhốt chặt trong cái nơi gọi là lãnh cung này, không việc gì làm, cũng chẳng thể ra ngoài.

Thế là, ta kéo một cái thang, leo lên tường, bắt chuyện với một vị lão thái tần ở cung bên cạnh.

Bà ấy tuổi đã cao, thần trí lơ mơ, hình như không nhận ra ta là ai, còn tưởng ta là một cung nữ mới đến.

Cả ngày sai ta bưng cơm rót trà, ta thì vốn chẳng có việc gì, nên thuận theo mà làm.

Dần dà, bà bắt đầu thân thiết hơn với ta, kể cho ta nghe đủ chuyện bí ẩn hậu cung.

Bà kể, tiên đế từng sủng ái phi tử nào nhất.

Bà kể, bà từng thân thiết với ai trong cung.

Bà kể, từng có bao nhiêu phi tần vì tranh sủng mà thủ đoạn tầng tầng lớp lớp...

...

Ta ngồi trên tường, chăm chú lắng nghe, đến xuất thần.

Không ngờ được, có lẽ đây lại là những ngày tháng thanh thản nhất kể từ khi ta nhập cung đến nay.

Những chuyện hậu cung cũ kỹ được lão thái tần kể lại, vậy mà nghe ra lại thấy thú vị lạ thường.

Một lần, đang lúc bà kể dở dang, đột nhiên nhắc đến Tiên Hoàng Hậu—mẫu thân của Thẩm Thận.

“Tiên Hoàng Hậu bề ngoài lạnh nhạt, bên trong lại ấm áp. Lúc bản cung mới nhập cung, được nàng ấy chăm lo rất nhiều. Sau này khi sinh hoàng tử, vì khó sinh mà mất... đêm ấy bản cung lo đến bạc cả tóc.”

“Đứa bé ấy vừa chào đời đã rất kháu khỉnh, khóc vang một tiếng như sấm.”

“Khi ấy, mọi người đều nhìn thấy sau lưng hài tử có một vết bớt đỏ, hình dạng như nghiên mực.”

“Tiên đế mừng rỡ nói rằng, đứa trẻ này tất có mệnh Văn Khúc tinh giáng trần...”

“Ầm!”

Ta trượt chân rơi thẳng từ trên tường xuống sân, nằm sõng soài bất động.

“Tiểu nha đầu? Ngươi không sao chứ?”

Lão thái tần lo lắng gọi vọng sang.

Ta vội bật dậy, đáp như gà mắc tóc:

“Không sao! Nương nương, ta còn có việc, mai lại tới thỉnh an người!”

Rồi ta vắt chân lên cổ chạy về tẩm cung, lòng hoảng loạn đến run rẩy.

Ta làm sủng phi của Thẩm Thận bao năm, thân thể hắn ra sao ta còn không rõ?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Nhưng hắn... căn bản không hề có vết bớt nào sau lưng cả!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vậy là lão thái tần nhớ nhầm?

Hay là... thân phận của Thẩm Thận có vấn đề?!

Ta chỉ là một mật thám nho nhỏ, vì cớ gì lại bị cuốn vào mấy chuyện động trời thế này?

Ta ôm đầu, ngồi bệt xuống đất, lòng rối như tơ vò.

Mải mê trầm tư, ta không nhận ra trong phòng đã có người bước vào.

Chỉ đến khi một đôi hài thêu hoa xuất hiện trước mắt, ta mới ngẩng đầu lên, còn chưa kịp hô hoán thì đã bị một bàn tay bịt miệng.

“Là ta.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Người ấy mặc cung trang, nhưng dù đã bảy năm không gặp, ta vẫn nhận ra ngay.

Tố Nguyệt!

Bằng hữu thân thiết nhất khi ta còn ở Phi Vân Các!

Ta trợn mắt nhìn nàng, vội vàng ra hiệu.

Nàng buông tay, ta lập tức kéo nàng nép vào góc khuất, hạ giọng hỏi:

“Sao ngươi lại đến đây?!”

Tố Nguyệt đáp, giọng trầm:

“Ta nhận lệnh đến đón ngươi hồi quốc. Chuẩn bị đi, đêm nay sẽ tìm thời cơ rời khỏi nơi này.”

Ta không biết mình nên cảm khái vì tổ chức vẫn chưa từ bỏ ta, hay nên mừng rỡ vì cuối cùng cũng sắp được sống lại lần nữa.

Chỉ biết, ta lặng lẽ gật đầu, lập tức quay người thu dọn hành lý.

Ta chưa từng nghĩ, cơ hội rời đi lại đến nhanh đến vậy.

Trời vừa chạng vạng, Lâm Sương dẫn theo một đoàn cung nữ đến lãnh cung.

Vẻ mặt nàng ta tươi cười, sai người mang theo vô số châu báu trang sức, xếp đầy trong sân.

“Dung phi nương nương, lần trước là ta mạo muội quấy rầy. Hôm nay đặc biệt đến tạ tội.”

...

Không đúng.

Ta nheo mắt, nhìn chằm chằm nàng ta đầy cảnh giác.

Lâm Sương mà có lòng tốt như vậy sao?

Nàng ta đúng là kẻ biết co biết duỗi.

Ta liếc nhìn đống châu báu trước mặt, khẽ chớp mắt.

Đáng tiếc... ta không còn cơ hội dùng đến chúng nữa.

Lâm Sương không nán lại lâu, uống xong chén trà liền cáo từ.

Ta và Tố Nguyệt lặng lẽ bám theo, đợi đến lúc đoàn cung nữ rời khỏi lãnh cung, liền đánh ngất hai người đi cuối, thay trang phục rồi trà trộn vào đội ngũ.

Cúi đầu, không nói một lời.

Phía trước, Lâm Sương vẫn còn đang lầm bầm oán thán:

“Nàng ta có gì đáng đắc ý? Chẳng qua chỉ dựa vào sủng ái của bệ hạ. Một khi ngài chán nàng ta, không có nhà mẹ đỡ đầu chống lưng, ta xem nàng còn kiêu ngạo được bao lâu!”

Nói được nửa câu, giọng nàng ta bỗng khựng lại, rồi vội vàng cúi người:

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”

Tim ta chấn động mạnh, lập tức ngẩng đầu lên.

Thẩm Thận!

Hắn đang chậm rãi bước tới!

Suốt những ngày qua hắn không hề xuất hiện, tại sao lại đúng lúc này...?

Tố Nguyệt khẽ kéo tay áo ta, ta hiểu ý, vội vàng quỳ xuống cùng đội cung nữ, cúi đầu thật thấp, hận không thể chôn cả mặt vào lòng đất.

Hắn im lặng hồi lâu, rồi cất giọng mệt mỏi:

“Đứng lên đi.”

Giọng hắn nghe có vẻ uể oải, chắc là đã mệt mỏi lắm rồi...

Không hiểu sao, trong lòng ta lại thoáng chua xót.

Hắn cũng chẳng nói gì thêm với Lâm Sương, chỉ phất tay một cái rồi bước về phía lãnh cung.

Nhưng đúng lúc ta vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn lại đột ngột dừng bước.

Sau đó, lùi lại vài bước...

Đứng ngay trước mặt ta.

Tay ta siết chặt tấm khăn trong tay áo, không dám nhúc nhích.

Hắn cúi người, chậm rãi ngồi xuống, đối diện với ta, khẽ thở dài một tiếng.

“Ái phi à, nàng lại định làm gì đây?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com