Từ Mật Thám Trèo Lên Giường Thái Tử, Ta Sơ Sẩy Thăng Chức Thành Hoàng Hậu

Chương 6



7.

Lời của Thẩm Thận còn chưa dứt, Tố Nguyệt đột nhiên rút đoản đao từ trong tay áo, ánh thép lạnh lẽo lóe lên, đ.â.m thẳng về phía hắn.

"Thẩm Thận!"

Ta thất thanh kêu lên, theo bản năng lao tới ngăn cản.

Nhưng động tác của ta sao kịp hắn.

Chỉ thấy hắn nghiêng người né tránh trong gang tấc, rồi thuận thế xuất chưởng, đánh mạnh một cú vào n.g.ự.c Tố Nguyệt.

"Bịch!"

Thân thể nàng ta bay ngược ra sau, ngã nặng nề xuống đất. Máu đỏ từ khóe môi trào ra, thấm ướt vạt áo mỏng.

Ta sững sờ.

Thẩm Thận... biết võ công?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Tố Nguyệt còn chưa kịp gượng dậy, đã bị ám vệ nhào tới khống chế, ép chặt xuống nền gạch lạnh lẽo.

Phía bên kia, Lâm Sương hét lên một tiếng kinh hãi, kéo theo đám cung nữ chạy trối chết, chẳng mảy may ngoảnh đầu.

Thẩm Thận vươn tay kéo ta dậy, mặt không đổi sắc, lạnh lùng phất tay:

"Đưa xuống ngục."

Ám vệ lập tức dẫn người đi.

Còn ta, bị hắn nắm tay dắt thẳng về lãnh cung.

Trên bàn đã bày sẵn cơm chiều. Hắn ấn ta ngồi xuống, ngữ khí ôn hòa:

"Ta biết nàng có rất nhiều nghi hoặc. Cứ ăn trước đã. Ăn xong, ta sẽ kể cho nàng nghe tất cả."

...

Bữa cơm này, đối với ta mà nói, chẳng khác nào nuốt tro lạnh.

Món ngon mỹ vị cũng hóa nhạt như nước lã, từng đũa đưa vào miệng đều cứng đờ như sỏi đá.

Thẩm Thận cũng chẳng ăn bao nhiêu. Chẳng bao lâu sau, bữa cơm kết thúc.

Hắn không quay lại Dưỡng Tâm Điện, mà dẫn ta đi thẳng xuống ngục tối.

Tố Nguyệt đã bị thẩm tra.

Trên người nàng ta là đầy rẫy vết thương, m.á.u tươi loang đỏ lớp y phục bạc màu.

Ta chưa kịp phản ứng đã theo bản năng lao tới, nhưng cánh tay lập tức bị Thẩm Thận giữ lại, kéo ta vào một gian tối gần đó.

Qua khe cửa gỗ, ta có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh thẩm vấn trong phòng giam.

Một thùng nước lạnh hắt thẳng vào người Tố Nguyệt, ép nàng tỉnh lại.

Người thẩm tra cất giọng lãnh đạm:

"Nói. Ngươi đến đây vì mục đích gì?"

Tố Nguyệt hé miệng, giọng yếu ớt song vẫn dứt khoát:

"Đưa Nhiếp Vi Xuân rời khỏi nơi này. Nếu không thể—giết nàng."

"Giết?"

Tay ta siết chặt vạt áo, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Người thẩm tra gằn từng tiếng:

"Vì sao?"

Tố Nguyệt khựng lại một thoáng, rồi chậm rãi đáp:

"Để... khống chế Thu Nguyệt Bạch. Nếu thất bại, g.i.ế.c nàng... xem như trừng phạt Thu Nguyệt Bạch vì phản bội Phi Vân Các."

Ầm!

Một tiếng nổ dữ dội vang lên trong đầu ta.

Thu Nguyệt Bạch...

Truyền kỳ của Phi Vân Các.

Sáu tuổi nhập các, mười ba tuổi xuất nhiệm.

Ẩn thân giữa thù địch, thâm nhập hiểm địa, từng vượt bao lần vây bắt, luôn an toàn trở về.

Hắn là thần thoại sống.

Là người mà ta ngưỡng vọng nhất.

Nhưng—

Ta chưa từng gặp hắn!

Vì sao... vì sao Phi Vân Các lại muốn dùng mạng ta để uy h.i.ế.p hắn?

Ta đột nhiên nảy ra một suy đoán hoang đường.

Người có thể chế ngự Thu Nguyệt Bạch, thiên hạ này... e rằng chỉ có một.

Nhưng nếu là vậy...

Tại sao bọn họ lại cho rằng ta có thể?

Một tia sáng rạch ngang trong đầu.

Câu nói của lão thái tần...

Nếu Thẩm Thận thực sự có vấn đề... Nếu hắn không phải là Thái tử chân chính...

Vậy... hắn là ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng lẽ—chẳng lẽ...

Ta quay phắt sang nhìn hắn, kinh hãi tột độ.

Nhưng hắn chỉ bình thản nói:

"Đi thôi."

"Ta sẽ cho nàng biết hết thảy chân tướng."

...

Khi trở về lãnh cung, trời đã tối hẳn.

Hắn xách theo một chiếc lồng đèn, ánh nến lay động giữa đêm sâu, từng bước một đưa ta về.

Tẩm điện trong lãnh cung bài trí giống hệt Hàm Xuân Cung, không sai biệt một ly.

Nhưng lúc này, không khí đã hoàn toàn đổi khác.

Nặng nề.

Ngột ngạt.

Chúng ta đối diện ngồi xuống.

Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi cất giọng chậm rãi:

"Một cái tên khác của ta... nàng hẳn cũng từng nghe qua."

"Ta là—Thu Nguyệt Bạch."

8.

"Những điều người người đều hay, ta không nhắc lại nữa. Hôm nay, ta chỉ kể cho nàng những chuyện chưa từng ai biết tới."

Giọng nói của Thu Nguyệt Bạch trầm thấp mà điềm đạm, từng chữ rơi xuống như đang thuật lại một câu chuyện chẳng mảy may liên can đến bản thân.

"Năm ta mười sáu, nhận mật lệnh tiến vào Tề quốc. Nhiệm vụ khi ấy, là trở thành thị vệ thân cận của Thái tử Thẩm Thận, ẩn mình nơi thâm cung nội viện."

"Mọi việc ban đầu đều thuận buồm xuôi gió. Ta được chọn làm hộ vệ theo hầu, ngày đêm chẳng rời nửa bước."

"Thẩm Thận vốn là người hiếu sự, lại ham chơi bời. Hắn thường lén xuất cung, chỉ mang theo một hai hộ vệ. Cho đến một ngày… hôm ấy, người đi theo hắn chỉ có ta."

Ngày hôm đó, đúng vào tiết Thượng Nguyên, phố phường đông đúc như nêm, đèn hoa rực rỡ.

Giữa biển người chen lấn, Thu Nguyệt Bạch và Thẩm Thận bị xô tách nhau ra.

Một canh giờ sau, khi tìm thấy, Thẩm Thận đã nằm trong một con hẻm nhỏ hôi hám, thân thể bê bết máu.

Áo gấm trên người bị lột sạch, túi tiền không cánh mà bay.

Trên thân cắm hai nhát dao, chí mạng.

Thái tử Tề quốc—Thẩm Thận, đã chết.

Không một ai hay biết.

Không một ai nhận ra.

Một cái c.h.ế.t vừa nực cười vừa thê lương.

Hắn chết, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của Thu Nguyệt Bạch thất bại.

Khi ấy, hắn từng nghĩ sẽ lập tức rút lui khỏi Tề quốc.

Nhưng—

Hắn không cam lòng.

Hắn quay lại.

Đứng trước t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của Thẩm Thận, hắn đưa ra một quyết định táo bạo.

Hắn sẽ thế thân.

Thân hình hai người vốn tương tự. Thu Nguyệt Bạch lập tức tìm tới quỷ thị, bỏ ra một khoản bạc lớn mua về một chiếc mặt nạ da người tinh xảo.

Ba ngày sau, hắn trở về Đông Cung.

Bị trách phạt cấm túc trong điện.

Hoàng Hậu đến quở trách, Hoàng đế đích thân răn dạy, các ma ma trong cung tới khuyên nhủ an ủi.

Không một ai nhận ra điều gì khác lạ.

Không một ai hay biết Thái tử Tề quốc đã bị đánh tráo.

Đây chính là bí mật lớn nhất của Phi Vân Các.

Nhưng để che giấu hoàn hảo, hắn đã lập tức gửi một phong thư về tổ chức.

Nếu hắn đã trở thành Thái tử, vậy bên cạnh hắn ắt phải có một người thay thế vị trí cũ: một mật thám khác, tiếp tục truyền tin ra ngoài.

Kẻ đó—chính là ta.

Một quân cờ sáng, dùng để thu hút mọi sự chú ý.

Còn Thu Nguyệt Bạch, là quân cờ ẩn.

Nếu một ngày Phi Vân Các bị bại lộ, quân cờ sáng như ta có thể bị hy sinh, đổi lấy an toàn cho thân phận thật sự của hắn.

Nghe đến đây, đầu óc ta như bị nhấn chìm giữa muôn vàn sóng dữ, khó mà tiêu hóa ngay được.

Sau một hồi trầm ngâm, ta như chợt hiểu ra, giọng khàn khàn cất lên:

"Cho nên… thiếp chính là kẻ được đưa đến để làm bình phong cho chàng?"

Thu Nguyệt Bạch nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch, bật cười:

"Phải. Là ta yêu cầu Phi Vân Các cử đến một người đủ thông tuệ, đủ bản lĩnh để gánh vác nhiệm vụ ấy."

Hắn dừng một thoáng, ánh mắt sâu như đáy hồ, ẩn hiện ý cười không rõ là châm biếm hay cảm thán:

"Hoặc chí ít… ta từng nghĩ như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com