“Những năm qua, nhờ chàng sủng ái, thiếp sống rất thuận lợi… nhưng cũng đã gửi đi không ít tin tức. Nếu chàng muốn trách, thiếp không có lời nào để bào chữa. Lừa gạt chàng từng ấy năm, thiếp chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi.”
“Được, trẫm nhận.”
Hắn vẫn ung dung như thể mọi chuyện chẳng liên can đến mình.
Hơi thở ta nghẹn lại, một lúc sau mới có thể lấy hết dũng khí, nói ra điều sâu kín nhất trong lòng:
“Kỳ thực, thiếp thật lòng thích chàng.”
“Chưa từng có ai đối xử với thiếp tốt như chàng. Chàng từng ôm thiếp ngủ, đọc truyện cho thiếp nghe, xuân cùng thiếp thưởng hoa, đông dắt thiếp ngắm tuyết. Chàng dạy thiếp đọc chữ, dạy thiếp rằng nữ tử cũng có thể sống vì bản thân mình.”
“Chỉ tiếc… thiếp lại không có tư cách sống vì chính mình.”
Thẩm Thận nhìn ta, giọng dịu dàng:
“Những điều đó, nàng đều ghi nhớ ư?”
“Ghi nhớ”, ta khẽ gật đầu, môi cong một nụ cười nhẹ. “Chàng đối với thiếp như thế, thiếp đều nhớ. Cũng đã dốc lòng hồi đáp bằng tất cả những gì thiếp có.”
“Nhưng… Thẩm Thận à, thiếp và chàng vốn chẳng cùng một đạo. Món nợ kiếp này, đành hẹn kiếp sau chuộc trả.”
Lời vừa dứt, lòng ta nhẹ đi hẳn.
Khóe mắt cay xè, sống mũi cũng bắt đầu ê ẩm.
Thẩm Thận như muốn mở lời, nhưng ta không cho hắn cơ hội.
Ta ngửa đầu, một hơi uống cạn chén rượu trong tay.
Vị rượu thơm dịu, ngọt thanh lan tỏa đầu lưỡi.
…Ừm?
Rượu độc của hoàng gia... lại dễ uống đến vậy sao?
Đã thế, ta bèn cầm bình, tự rót thêm vài chén, uống hết chén này đến chén khác.
Thực sự rất ngon!
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Không đắng, không tanh, cũng chẳng cảm thấy đau đớn.
Trong cơn ngà say, ký ức tựa thác lũ tràn về.
Trừ đoạn năm tháng tăm tối thời niên thiếu, những năm sau này, ta chưa từng chịu khổ.
Nghĩ lại… có lẽ ta đã từng thực sự hạnh phúc.
Theo luật của Phi Vân Các, một khi bị bại lộ thân phận, phải lập tức tự sát.
Nhưng Thẩm Thận lại ra tay trước, thu hết ám khí, giải dược, thậm chí còn lệnh người lục soát cả hàm răng ta.
Khi ấy, ta cứ tưởng hắn muốn giữ ta lại để tra khảo…
Nào ngờ, hắn lại cho ta được c.h.ế.t thanh thản, không đau đớn, giữ trọn thể diện cuối cùng.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, cảnh vật trước mắt cũng mịt mờ theo.
Thẩm Thận đưa tay đỡ lấy ta.
Ta nắm lấy bàn tay ấy, khẽ nghiêng đầu, tựa mặt vào lòng bàn tay ấm áp.