✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Ta cũng thấy lạ — Thẩm Thận rốt cuộc đang nghĩ gì?
Hắn đã biết thân phận ta là mật thám Ly quốc. Dù hiện nay hai nước đã nghị hòa, nhưng lẽ nào chỉ vì nghị hòa mà dễ dàng buông tha cho một người từng ẩn thân mật thám nơi cung cấm?
Chuyện này... quá mức bất thường.
Trong lòng ta biết rõ, ắt hẳn bên trong còn có mai phục. Không phải là bẫy, thì cũng là kế.
Ta ngồi dưới mái hiên, tay cầm chén rượu quả hương nồng, nhấp một ngụm rồi chau mày ngẫm nghĩ.
Chợt bên ngoài truyền vào một giọng nữ mềm mại, âm điệu chẳng mấy thân thiện:
“Chà, chẳng phải đây là Dung phi nương nương từng được nói sẽ sắc phong làm Hoàng Hậu hay sao?”
Ta ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử dung mạo kiều diễm, y phục xa hoa, dung nhan điểm trang kỹ lưỡng, dáng điệu ngạo mạn bước vào.
Là Lâm Sương.
Nhi nữ Tả tướng Tề quốc, cũng là một trong những phi tần được tuyển vào cung sau khi Thẩm Thận đăng cơ.
Từ xưa đến nay, nàng ta vốn không ưa gì ta — cho rằng ta xuất thân hèn mọn, chẳng học qua lễ nghi, dựa vào ân sủng mà leo cao.
Khi ấy Thẩm Thận quá mực sủng ái ta, nàng ta tuy bất mãn nhưng chẳng dám đối đầu trước mặt.
Nay thì hay rồi.
Tin đồn rằng ta đắc tội Thánh Thượng, bị giam vào lãnh cung, đã sớm truyền khắp hậu cung. Mặc cho chẳng ai biết ta phạm vào tội gì, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được đám người xúm nhau đến giẫm đạp.
Mà Lâm Sương, đương nhiên là kẻ dẫn đầu.
Nàng ta cười nhạt, ánh mắt khinh khỉnh, giọng lảnh lót mang theo trào phúng:
“Dung phi nương nương à, lãnh cung thanh vắng thế này, người vốn quen cảnh nhàn hạ xa hoa, e rằng—”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt nàng ta lướt vào trong, liền khựng lại.
Một lát sau —
Nàng ta hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Trước mắt là bàn đá bày đầy điểm tâm tinh xảo, rượu quả ủ kỹ thơm lừng.
Cung nữ đứng bên phe phẩy quạt, trong điện treo màn gấm thêu kim tuyến, đèn lưu ly sáng rỡ như sao.
Mọi thứ đều xa hoa đến độ khiến người ta phải ngây người, so với tẩm cung các phi tần bình thường, e là còn rực rỡ hơn vài phần.
Lâm Sương đảo mắt khắp nơi, cuối cùng nhíu mày, nghi hoặc hỏi: