Từ Mật Thám Trèo Lên Giường Thái Tử, Ta Sơ Sẩy Thăng Chức Thành Hoàng Hậu

Chương 3



4.

Ta bị giam vào lãnh cung.

Phải, là lãnh cung, chứ không phải đại lao.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Ta cũng thấy lạ — Thẩm Thận rốt cuộc đang nghĩ gì?

Hắn đã biết thân phận ta là mật thám Ly quốc. Dù hiện nay hai nước đã nghị hòa, nhưng lẽ nào chỉ vì nghị hòa mà dễ dàng buông tha cho một người từng ẩn thân mật thám nơi cung cấm?

Chuyện này... quá mức bất thường.

Trong lòng ta biết rõ, ắt hẳn bên trong còn có mai phục. Không phải là bẫy, thì cũng là kế.

Ta ngồi dưới mái hiên, tay cầm chén rượu quả hương nồng, nhấp một ngụm rồi chau mày ngẫm nghĩ.

Chợt bên ngoài truyền vào một giọng nữ mềm mại, âm điệu chẳng mấy thân thiện:

“Chà, chẳng phải đây là Dung phi nương nương từng được nói sẽ sắc phong làm Hoàng Hậu hay sao?”

Ta ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử dung mạo kiều diễm, y phục xa hoa, dung nhan điểm trang kỹ lưỡng, dáng điệu ngạo mạn bước vào.

Là Lâm Sương.

Nhi nữ Tả tướng Tề quốc, cũng là một trong những phi tần được tuyển vào cung sau khi Thẩm Thận đăng cơ.

Từ xưa đến nay, nàng ta vốn không ưa gì ta — cho rằng ta xuất thân hèn mọn, chẳng học qua lễ nghi, dựa vào ân sủng mà leo cao.

Khi ấy Thẩm Thận quá mực sủng ái ta, nàng ta tuy bất mãn nhưng chẳng dám đối đầu trước mặt.

Nay thì hay rồi.

Tin đồn rằng ta đắc tội Thánh Thượng, bị giam vào lãnh cung, đã sớm truyền khắp hậu cung. Mặc cho chẳng ai biết ta phạm vào tội gì, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được đám người xúm nhau đến giẫm đạp.

Mà Lâm Sương, đương nhiên là kẻ dẫn đầu.

Nàng ta cười nhạt, ánh mắt khinh khỉnh, giọng lảnh lót mang theo trào phúng:

“Dung phi nương nương à, lãnh cung thanh vắng thế này, người vốn quen cảnh nhàn hạ xa hoa, e rằng—”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt nàng ta lướt vào trong, liền khựng lại.

Một lát sau —

Nàng ta hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Trước mắt là bàn đá bày đầy điểm tâm tinh xảo, rượu quả ủ kỹ thơm lừng.

Cung nữ đứng bên phe phẩy quạt, trong điện treo màn gấm thêu kim tuyến, đèn lưu ly sáng rỡ như sao.

Mọi thứ đều xa hoa đến độ khiến người ta phải ngây người, so với tẩm cung các phi tần bình thường, e là còn rực rỡ hơn vài phần.

Lâm Sương đảo mắt khắp nơi, cuối cùng nhíu mày, nghi hoặc hỏi:

“Đây… là lãnh cung?”

Ta thoáng sững người, chớp mắt mấy cái, chần chừ đáp:

“Chắc là… vậy.”

Dù sao Thẩm Thận nói đây là lãnh cung, thì hẳn là không sai.

Lâm Sương nhìn ta chằm chằm, ánh mắt dò xét.

Một lúc lâu, nàng ta hừ lạnh, bỗng giãn mày cười nhạt:

“Hóa ra là dùng bạc đút lót công công quản sự? Ngươi cũng khá khôn ngoan đấy.”

Chắc mẩm rằng ta đã thất sủng, nàng ta thong thả bước tới trước mặt ta, bỗng vung tay hất đổ đĩa điểm tâm trên bàn:

“Kẻ phạm tội, còn xứng ăn những thứ này sao?”

Ta: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói chuyện thì nói chuyện, cớ sao phải ra tay với đồ ăn? Lãng phí!

Trước khi gia nhập Phi Vân Các, ta từng là một ăn mày, đến cơm thiu cũng phải tranh giành để sống.

Sau này tuy sống sung túc hơn, nhưng ta vẫn luôn trân trọng từng miếng cơm manh áo.

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà liếc nàng ta một cái.

Lâm Sương trông thấy liền nổi giận: “Ngươi còn dám trừng ta?”

Ta đang bận suy nghĩ chuyện khác, thật chẳng có lòng dạ đôi co với nàng ta.

“Nếu không có chuyện gì, thì đi đi cho rảnh.”

Lâm Sương sửng sốt: “Ngươi… còn dám đuổi ta?”

“Bằng không thì sao?” Ta giơ tay chỉ vào ghế đá đối diện. “Muốn thì ngồi xuống, cùng ăn một bữa?”

Nàng ta hừ một tiếng, vung tay áo ngồi xuống: “Ngươi tưởng ta không dám chắc?”

Vừa hay, bữa tối được đưa lên.

Từng món ăn tinh xảo, mỹ vị bày khéo trên bàn. Lâm Sương trố mắt nhìn, không khỏi kêu lên:

“Nhiếp Vi Xuân! Rốt cuộc ngươi đã đưa cho bọn họ bao nhiêu bạc?!”

Ta chỉ mỉm cười, không đáp.

Tiểu thư à, có những chuyện… bạc không mua được đâu.

Ta nhìn nàng ta, khẽ nhắc:

“Ta biết, nhìn bàn ăn thế này, chắc ngươi cũng thấy đói bụng. Nhưng đừng vội — còn người chưa đến.”

Lâm Sương nheo mắt, vừa quay đầu nhìn ra ngoài thì…

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Lâm phi, hôm nay nàng cũng tới đây sao?”

Là Thẩm Thận.

Hắn ung dung bước vào, thân khoác trung y màu nhạt, giọng điệu thản nhiên như thể vừa đi dạo về.

Ta chẳng để tâm, chỉ ung dung cầm đũa:

“Thôi, ăn cơm đi. Ta đói rồi.”

Lâm Sương ngẩn người, quên cả phản ứng.

Một lát sau, nàng ta như chợt tỉnh, luống cuống đứng dậy hành lễ:

“Thần thiếp… không dám quấy rầy bệ hạ và Dung phi dùng bữa, xin cáo lui trước.”

Nói đoạn, nàng ta cứng ngắc xoay người, loạng choạng rời khỏi điện.

Vừa ra khỏi cửa, nàng ta lập tức hít sâu, vỗ n.g.ự.c định thần.

Rồi nghiến răng ken két:

“Rốt cuộc là ai tung tin Nhiếp Vi Xuân thất sủng, cả ngày ở lãnh cung khóc lóc thảm thiết?!”

Toàn là lời bịp bợm!

Một kẻ thất sủng mà Hoàng đế ngày ngày lui tới?

Một kẻ thất sủng mà có thể ngồi đối diện long nhan, an nhiên dùng bữa?

Một kẻ thất sủng, mà vẫn được xưng một tiếng “ái phi” đầy nhu tình?

Lâm Sương đã hiểu rồi.

Nhiếp Vi Xuân… chẳng qua chỉ là dời nhà mà thôi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com