Từ Mật Thám Trèo Lên Giường Thái Tử, Ta Sơ Sẩy Thăng Chức Thành Hoàng Hậu

Chương 2



3.

Dùng xong bữa tối, ta rửa mặt chải đầu, đoạn nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Thẩm Thận chỉ khoác một lớp trung y mỏng, vẫn ngồi bên án, chuyên chú phê duyệt tấu chương.

Hắn vừa mới đăng cơ, việc nước bộn bề như núi.

Thế nhưng hắn không muốn ở trong ngự thư phòng, bảo rằng nơi ấy lạnh lẽo vô tình, không có ta bên cạnh thì chẳng chút ấm áp.

Vì vậy, hắn sai người dời một chiếc án thư tới tẩm cung của ta, đêm đêm đều ở lại nơi này làm việc.

Hôm nay chịu một phen kinh hãi, ta nằm nửa ngày vẫn không sao chợp mắt.

Ánh mắt dán chặt vào màn trướng treo phía trên, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, khiến ta suýt ngồi bật dậy như thể gặp ác mộng.

Nếu cứ điểm đã triệt thoái, vậy suốt ba năm qua, những mật tin ta gửi đi… rốt cuộc đã rơi vào tay ai?

Tổ chức từng căn dặn kỹ lưỡng, định kỳ giấu mật tín sau phiến gạch thứ ba từ trái đếm sang trên vách hậu điện Đông Cung, sẽ có người chuyên trách tới lấy.

Ba năm qua, ta vẫn đều đặn làm theo.

Mỗi lần trở lại, mật tin lần trước đều biến mất, chưa từng có lần nào thất lạc. Nếu có, ta hẳn đã sinh nghi từ lâu.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh rịn ướt lưng áo.

Đại thẩm mập mạp từng nói, người của tổ chức đã rút lui toàn bộ …

Vậy những năm qua, kẻ lấy đi tin tức của ta là ai?

Hắn… đã biết ta là mật thám địch quốc.

Nhưng vì cớ gì lại không vạch trần?

Tâm trí mỗi lúc một rối ren, cuối cùng ta không nén được mà bật thốt:

“Hỏng rồi!”

Bốp!

Tấu chương trong tay Thẩm Thận bị dọa đến rơi xuống đất.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn ta, đoạn cúi người nhặt tấu chương lên, động tác thong thả như không.

Hắn hỏi: “Ái phi làm sao vậy?”

Ta quay sang nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, vội vã bịa ra một cớ:

“Thiếp… vừa mộng thấy mình sắp chết.”

Quả thực… là sắp c.h.ế.t rồi!

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Theo quy chế của Phi Vân Các, một khi thân phận bị bại lộ, chỉ có con đường duy nhất là tự vẫn. Không chỉ để giữ tròn trung nghĩa, mà còn là cách cuối cùng để giữ lại phẩm giá.

Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh nến lay lắt phản chiếu trong đôi mắt Thẩm Thận một tầng sáng dịu dàng.

Hắn thở dài khe khẽ, đặt tấu chương sang một bên.

“Không có trẫm bên cạnh, nàng liền hay gặp ác mộng. A Xuân, nếu rời xa trẫm rồi… nàng tính sao đây?”

Ta sững người, ký ức cũ bỗng ùa về.

Câu này… năm đó ta thuận miệng bịa ra, chỉ để lấy lòng hắn.

Thuở ấy, vừa được đưa vào Đông Cung, ta liền giả bệnh nặng. Dẫu đầu óc mơ hồ, ta vẫn không quên nguyên tắc hành sự. Mỗi đêm, ta đều níu lấy tay áo hắn, yếu ớt nói rằng chỉ cần rời xa hắn, ta sẽ gặp ác mộng.

Từ đó, đêm nào hắn cũng ở lại bên ta. Nếu không thể tới, hắn sai người mang áo choàng đặt bên gối ta, giúp ta dễ bề yên giấc.

Lâu dần, thói quen ấy đã ăn sâu.

Thẩm Thận đứng dậy, thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Sau đó, hắn nằm xuống bên cạnh, khẽ khàng ôm lấy ta.

“Thế này, có dễ ngủ hơn chút nào không?”

Ta gật đầu, hương trầm nhè nhẹ trên người hắn khiến lòng ta bỗng se lại.

“Được rồi, ngủ đi.”

Hắn vỗ nhẹ lên lưng ta, động tác ôn nhu đến xót lòng.

Không bao lâu sau, hơi thở hắn đã trở nên vững vàng, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.

Còn ta… vẫn thao thức.

Ta lăn qua trở lại, khiến hắn cũng bị đánh thức.

Hắn thở dài, giọng pha lẫn bất đắc dĩ:

“Còn chưa ngủ được ư?”

Ta định ngồi dậy: “Hay là thiếp sang phòng bên, tránh làm phiền chàng.”

Hắn bật cười, vươn tay kéo ta lại:

“Không sao. Nếu không… để trẫm kể chuyện ru nàng ngủ?”

Ta ngạc nhiên: “Chuyện gì?”

Hắn đưa tay mò dưới gầm giường, tùy tiện rút ra một quyển sách, mở bừa một trang.

Có lẽ vì còn ngái ngủ, hắn không suy nghĩ nhiều, liền cất giọng đọc.

Giọng hắn vốn trầm thấp, lúc này lại hơi khàn khàn, vang lên cực kỳ dễ nghe:

“Mùng bảy tháng Sáu, Nam Dương Vương Tề quốc cùng Thái tử Thẩm Thận nghị sự tại Đông Cung, bàn về trận địa chấn phía Nam…”

Ta trợn tròn mắt.

Khoan đã…

Sao nghe quen tai đến vậy?

Đây chẳng phải là mật báo ta gửi đi năm ngoái ư?!

Cả người ta cứng đờ, từ từ quay đầu nhìn hắn.

Giọng hắn ngừng lại một nhịp, sau đó khẽ vỗ lên đầu ta, thản nhiên gập sách:

“Lấy nhầm rồi, để trẫm đổi quyển khác.”



Đại ca à, đây đâu phải chuyện đổi sách là xong!

Thẩm Thận không hề tỏ vẻ gì là khác thường, lại lấy một quyển khác, đọc tiếp:

“Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi. Trên núi có một ngôi miếu. Trong miếu có một lão hòa thượng và… một lão ni cô?”

Hắn nhíu mày, lầm bầm: “Cái thể loại sách gì lộn xộn thế này.”

Đoạn ngáp một cái rõ dài.

“Ái phi à, ngủ thôi.”

Hắn đút cả hai quyển sách trở lại hộp gỗ dưới giường, trở mình một cái liền ngủ say như chết.

Chắc là hắn mệt thật.

Còn ta… tỉnh như sáo.

Cái vẻ thản nhiên kia khiến ta không khỏi nghi hoặc—chẳng lẽ ta nghe nhầm?

Nhưng rõ ràng… là mật tin của ta!

Không cam lòng, ta khẽ xoay người, rón rén ngồi dậy, định nhân lúc hắn đang say ngủ mà lấy lại chiếc hộp kia.

Nào ngờ tay vừa vươn ra, một cánh tay dài đã quàng tới, ôm ghì lấy ta.

Giọng hắn vang lên, khàn khàn nhưng tỉnh táo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ái phi à, mai trẫm còn phải lên triều sớm… nàng nỡ lòng nào khiến trẫm mất ngủ?”

Ta bất động trong vòng tay hắn, tim đập thình thịch, không dám động đậy.

Ban đầu còn định chờ hắn ngủ say mới hành động…

Nhưng vòng tay ấy quá ấm áp.

Không rõ từ khi nào, mí mắt ta đã dần trĩu xuống.

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Thẩm Thận đã không còn trong phòng.

Cùng với hắn… chiếc hộp gỗ kia cũng biến mất.

Một trận giá lạnh lan khắp sống lưng, khiến ta lập tức tỉnh táo, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.

Tiểu Dung bước vào, tươi cười nói:

“Nương nương tỉnh rồi? Nô tỳ hầu người rửa mặt.”



Mấy ngày kế đó, ta cẩn thận dò xét, song Thẩm Thận vẫn không lộ ra chút dị trạng nào.

Hắn vẫn cười nói ôn hòa, vẫn dịu dàng săn sóc ta như thuở nào.

Nhưng chính vì sự bình lặng quá mức ấy, hoài nghi trong lòng ta lại càng trỗi dậy mãnh liệt.

Cho tới nửa tháng sau…

Từ cửa cung truyền đến tin báo—gấm phục sắc phong Hoàng Hậu đã được đưa từ Cẩm Tú sơn trang nhập cung.

Khi kiểm tra phục sức, ta bất ngờ phát hiện một mảnh giấy nhỏ giấu kín bên trong.

“Giờ Tý đêm nay, Tây Hoa Môn, chim cu.”

Cuối dòng còn đóng một dấu ấn đỏ sẫm—Phi Vân Các.

Tim ta khẽ run, m.á.u trong người như chợt ngừng chảy.

Cuối cùng… ngày này cũng đã đến!

Ta cố nén kích động, lập tức đem mảnh giấy thiêu hủy, không để sót lại nửa tro tàn.

Đại thẩm mập mạp kia quả nhiên không phụ lòng tin!

Bao tháng ngày phập phồng lo sợ, đến nay đã có hồi kết.

Rốt cuộc… ta cũng có thể thoát thân!

Đêm ấy, Thẩm Thận vẫn như thường lệ tới tẩm cung của ta.

Ta đã sớm hạ mê hương trong phòng, chẳng bao lâu sau, hắn đã cảm thấy buồn ngủ.

Dẫu mí mắt đã trĩu nặng, hắn vẫn ôm ta thật chặt, hơi thở phả bên tai, giọng nói khản đặc:

“Ái phi… trẫm phát hiện, trẫm thực chẳng thể rời xa nàng được nữa rồi… nàng sẽ mãi ở bên trẫm, đúng không?”

Ta mỉm cười, giọng nói dịu dàng như nước:

“Đương nhiên rồi.”

Vừa đáp, ta vừa nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay hắn đang siết nơi eo mình.

Chẳng bao lâu, hắn đã ngủ say.

Ta vội vã thay sang dạ hành y, đeo bọc hành lý sau lưng.

Đến lúc rời đi, ta không kìm được mà ngoái đầu nhìn lại.

Dưới ánh nến leo lét, hắn ngủ rất yên, hàng mày nhíu nhẹ như đang mộng mị điều gì không vui.

Ta khẽ thở dài, vươn tay vuốt phẳng vết nhăn giữa mi tâm hắn.

Rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn rất khẽ lên má hắn.

“Thẩm Thận… bảo trọng.”

May thay, khinh công của ta vẫn chưa đến nỗi rỉ sét.

Một đường phi thân qua các hành lang, lầu điện, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Cuối cùng, ta cũng đến được Tây Hoa Môn đúng giờ Tý.

Theo kế hoạch đã định, ta ẩn mình trong góc tối, khe khẽ cất hai tiếng “cúc cu” làm ám hiệu.

Nhưng…

Không có ai hồi đáp.

Một cơn cảnh giác chợt ập tới, khiến tim ta như bị bóp nghẹt.

Chuyện gì thế này?

Người của Phi Vân Các sao lại không phản ứng?

Thời gian đổi ca của Cấm Vệ Quân sắp tới, ta không thể chần chừ thêm. Cắn răng, ta vận khí, tung người vượt tường thành.

Ngay khoảnh khắc tiếp đất, ta bỗng phát hiện—trong bóng tối ngoài Tây Hoa Môn, có một thân ảnh cao lớn đang lặng lẽ đứng chờ.

Ta lập tức bước nhanh tới, thấp giọng hỏi:

“Vừa rồi ta đã phát ám hiệu, cớ sao không hồi đáp? Ngươi là người phân đường nào của Phi Vân Các? Sao lại—”

Ta vươn tay, vỗ nhẹ lên vai hắn.

Chẳng ngờ người nọ bỗng cứng đờ, theo đà chạm của ta liền đổ sầm xuống đất.

Mặt hắn trắng bệch, không còn hơi thở.

Ngực cắm sâu một lưỡi dao—vết m.á.u đã khô lạnh từ lâu.

Tim ta trầm xuống đáy vực, toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng.

Bại lộ rồi!

Không cần thêm bằng chứng, ta biết—hành tung đã bị lộ từ trước.

Bản năng của mật thám khiến ta lập tức xoay người, định bỏ chạy.

Nhưng…

Tứ phía đã bị một đội ám vệ vây kín từ lúc nào.

Ta cứng người, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, tay siết chặt trong vô thức.

Ngay khoảnh khắc ấy, đám ám vệ đồng loạt nghiêng người, nhường đường cho một người đang chậm rãi tiến đến.

Khi thấy rõ dung nhan người ấy, lòng ta như bị ai bóp nghẹt, rơi thẳng xuống vực sâu không đáy.

Hắn mặc trung y màu vàng nhạt, bên ngoài khoác hờ trường bào, tóc dài buộc gọn, phong tư trầm tĩnh như thường.

Ánh mắt hắn thâm trầm mà khó đoán.

Thẩm Thận.

Hắn đứng cách ta không xa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn ta không mang theo giận dữ, cũng chẳng thấy ý cười.

Chỉ có một tầng cảm xúc sâu thẳm… không thể chạm tới.

“Ái phi à.”

Hắn gọi ta, giọng nói vẫn ấm áp như thuở ban đầu, như một tiếng thở dài mang theo nuông chiều vô hạn.

Nhưng rơi vào tai ta lúc này… lại tựa như lời gọi từ nơi u minh, lạnh buốt đến tận tủy.

Ta không sao cử động nổi.

Toàn thân như bị phong kín, chân nặng trịch chẳng nhấc lên được.

Hắn giơ tay, chầm chậm vẫy về phía ta, ngữ khí vẫn ôn hòa như đang mời gọi một người tri kỷ:

“Lại đây… với trẫm.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com