Dùng xong bữa tối, ta rửa mặt chải đầu, đoạn nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Thẩm Thận chỉ khoác một lớp trung y mỏng, vẫn ngồi bên án, chuyên chú phê duyệt tấu chương.
Hắn vừa mới đăng cơ, việc nước bộn bề như núi.
Thế nhưng hắn không muốn ở trong ngự thư phòng, bảo rằng nơi ấy lạnh lẽo vô tình, không có ta bên cạnh thì chẳng chút ấm áp.
Vì vậy, hắn sai người dời một chiếc án thư tới tẩm cung của ta, đêm đêm đều ở lại nơi này làm việc.
Hôm nay chịu một phen kinh hãi, ta nằm nửa ngày vẫn không sao chợp mắt.
Ánh mắt dán chặt vào màn trướng treo phía trên, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, khiến ta suýt ngồi bật dậy như thể gặp ác mộng.
Nếu cứ điểm đã triệt thoái, vậy suốt ba năm qua, những mật tin ta gửi đi… rốt cuộc đã rơi vào tay ai?
Tổ chức từng căn dặn kỹ lưỡng, định kỳ giấu mật tín sau phiến gạch thứ ba từ trái đếm sang trên vách hậu điện Đông Cung, sẽ có người chuyên trách tới lấy.
Ba năm qua, ta vẫn đều đặn làm theo.
Mỗi lần trở lại, mật tin lần trước đều biến mất, chưa từng có lần nào thất lạc. Nếu có, ta hẳn đã sinh nghi từ lâu.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh rịn ướt lưng áo.
Đại thẩm mập mạp từng nói, người của tổ chức đã rút lui toàn bộ …
Vậy những năm qua, kẻ lấy đi tin tức của ta là ai?
Hắn… đã biết ta là mật thám địch quốc.
Nhưng vì cớ gì lại không vạch trần?
Tâm trí mỗi lúc một rối ren, cuối cùng ta không nén được mà bật thốt:
“Hỏng rồi!”
Bốp!
Tấu chương trong tay Thẩm Thận bị dọa đến rơi xuống đất.
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn ta, đoạn cúi người nhặt tấu chương lên, động tác thong thả như không.
Hắn hỏi: “Ái phi làm sao vậy?”
Ta quay sang nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, vội vã bịa ra một cớ:
“Thiếp… vừa mộng thấy mình sắp chết.”
Quả thực… là sắp c.h.ế.t rồi!
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Theo quy chế của Phi Vân Các, một khi thân phận bị bại lộ, chỉ có con đường duy nhất là tự vẫn. Không chỉ để giữ tròn trung nghĩa, mà còn là cách cuối cùng để giữ lại phẩm giá.
Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh nến lay lắt phản chiếu trong đôi mắt Thẩm Thận một tầng sáng dịu dàng.
Hắn thở dài khe khẽ, đặt tấu chương sang một bên.
“Không có trẫm bên cạnh, nàng liền hay gặp ác mộng. A Xuân, nếu rời xa trẫm rồi… nàng tính sao đây?”
Ta sững người, ký ức cũ bỗng ùa về.
Câu này… năm đó ta thuận miệng bịa ra, chỉ để lấy lòng hắn.
Thuở ấy, vừa được đưa vào Đông Cung, ta liền giả bệnh nặng. Dẫu đầu óc mơ hồ, ta vẫn không quên nguyên tắc hành sự. Mỗi đêm, ta đều níu lấy tay áo hắn, yếu ớt nói rằng chỉ cần rời xa hắn, ta sẽ gặp ác mộng.
Từ đó, đêm nào hắn cũng ở lại bên ta. Nếu không thể tới, hắn sai người mang áo choàng đặt bên gối ta, giúp ta dễ bề yên giấc.
Lâu dần, thói quen ấy đã ăn sâu.
Thẩm Thận đứng dậy, thổi tắt ngọn nến trên bàn.
Sau đó, hắn nằm xuống bên cạnh, khẽ khàng ôm lấy ta.
“Thế này, có dễ ngủ hơn chút nào không?”
Ta gật đầu, hương trầm nhè nhẹ trên người hắn khiến lòng ta bỗng se lại.
“Được rồi, ngủ đi.”
Hắn vỗ nhẹ lên lưng ta, động tác ôn nhu đến xót lòng.
Không bao lâu sau, hơi thở hắn đã trở nên vững vàng, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.
Còn ta… vẫn thao thức.
Ta lăn qua trở lại, khiến hắn cũng bị đánh thức.
Hắn thở dài, giọng pha lẫn bất đắc dĩ:
“Còn chưa ngủ được ư?”
Ta định ngồi dậy: “Hay là thiếp sang phòng bên, tránh làm phiền chàng.”