Quán trọ nơi thôn dã, hoang vu vắng vẻ, ta vỗ mạnh xuống bàn. Tiếng “bốp bốp” vang vọng giữa gian phòng tịch mịch, chiếc bàn gỗ cũ kỹ run rẩy kịch liệt, tưởng chừng chỉ thêm một chưởng nữa là sẽ tan xác thành từng mảnh vụn.
Đối diện, một đại thẩm phốp pháp vội vàng giữ lấy tay ta, giọng đầy tiếc nuối:
“Đúng vậy, ba năm trước đã nghị hòa rồi. Ngay cả các cứ điểm của Phi Vân Các bên Tề quốc cũng đều triệt thoái cả. Ngươi… ngươi không hay sao?”
Ta không hay biết!
Một cỗ giận dữ như lửa cháy phừng phừng bốc lên trong ngực, trời đất trước mắt xoay vần, đầu óc ta choáng váng, chỉ cảm thấy ánh sáng vụt tắt trong khoảnh khắc.
Phi Vân Các – tổ chức mật thám tinh nhuệ của triều đình Ly quốc, chuyên đào tạo mật thám, thâm nhập các quốc gia, dò xét cơ mật.
Mà ta – Nhiếp Vi Xuân – chính là đệ nhất cao thủ của tổ chức ấy.
Bảy năm trước, ta lẻn vào Tề quốc. Mất ba năm để khiến Thái tử động tình, lại thêm một năm trở thành sủng phi bên gối hắn.
Kể từ đó, không kể ngày đêm, ta chuyên tâm dò xét, truyền tin không sót một mảnh, chưa từng dám lơi lỏng nửa phần.
Cẩn trọng từng bước, tâm không dám vọng động, tự cho mình là gương mẫu của giới mật thám!
Nếu không phải Hoàng đế Tề quốc bất ngờ băng hà, Thái tử Thẩm Thận vội vàng kế vị, thuận miệng phong ta làm Hoàng Hậu… thì ta cũng chẳng đến mức hoảng hốt chạy vội đến cứ điểm thế này.
Từ trước đến nay, ta luôn ẩn nhẫn trong bóng tối, hành tung chưa từng để lộ.
Thế nhưng lần này… ta thực sự rối trí rồi!
Lúc đầu nhận mệnh lệnh, cấp trên chỉ bảo ta âm thầm tiếp cận Thái tử, nào có nói… sẽ phải ngồi lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ?
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Nếu chỉ là một phi tử tầm thường, ta còn có thể lấy cớ bệnh nặng mà giả c.h.ế.t rút lui. Nhưng đã là Hoàng Hậu, muốn rút lui toàn vẹn… chỉ e còn khó hơn lên trời!
Giờ phút này, ta ngồi lặng trong quán trọ mục nát, lòng rối như tơ vò, cảm thấy trời đất mịt mùng, tương lai u ám chẳng thấy đường lui.
Cảm giác ấy... giống hệt như vận mệnh của ta lúc này.
Ly quốc và Tề quốc vốn như lửa với nước, thế nào lại nghị hòa? Nghị hòa thì cũng được đi, nhưng cớ sao không một ai báo tin cho ta?
Không báo thì cũng thôi đi... nhưng chuyện này, ta không thể nhịn được!
Sớm muộn gì cũng phải trở về Phi Vân Các, đòi lại một câu công đạo!
Ta bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Phải chăng… là do những năm gần đây sống quá an nhàn? Sáng nghe ca khúc, chiều thưởng hoa, nhàn hạ thì ghé thư phòng Thẩm Thận hai vòng, góp nhặt vài tin vặt gửi ra ngoài.
Kết quả thì sao?
Ngay cả việc hai nước đã nghị hòa từ ba năm trước… ta cũng chẳng hay!
Thực sự thất trách!
Nhiếp Vi Xuân, ngươi đã không còn tư cách là một mật thám nữa rồi!
Hai hàng lệ nóng trượt dài trên má, ta chỉ thấy bản thân thật vô dụng, thật nực cười.
Đại thẩm đối diện hoảng hốt kêu lên:
“Ai da, ngươi chớ khóc! Có lẽ… có lẽ tổ chức nhất thời sơ suất, quên không thông báo cho ngươi. Ta lập tức gửi thư về hỏi, nhất định sẽ giúp ngươi sắp xếp chu toàn!”
Ta lau nước mắt, nắm chặt lấy tay bà, giọng nghẹn ngào:
“Làm phiền... nhanh một chút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thánh chỉ phong hậu đã hạ, đại điển sắc phong sẽ cử hành vào tháng sau…
Ta thực sự gấp lắm rồi!
2.
Ta khoác lên mình tấm áo choàng dày, che kín dung nhan, lặng lẽ rời khỏi quán trọ theo cửa sau. Men theo mấy con hẻm ngoằn ngoèo, ta bước vào một tiệm may nhỏ, đổi y phục.
Chờ đến khi thay xong xiêm y bước ra, Tiểu Dung – tiểu nha đầu trung tín bên người – đã sốt ruột đến độ dậm chân không yên.
Vừa thấy ta, nàng lập tức tiến lên, thấp giọng thúc giục:
“Nương nương, cửa cung sắp đóng rồi ạ.”
Ta gật đầu nhè nhẹ, thần sắc ung dung:
“Y phục của tiệm này có kiểu dáng mới lạ, bản cung thuận tiện thử thêm vài bộ.”
Nói xong, đưa một thỏi bạc cho chưởng quỹ, giọng điềm đạm:
“Gói cả lại.”
Chưởng quỹ cười tươi như hoa, cúi người lĩnh mệnh. Ta chậm rãi bước lên cỗ xe ngựa hoa lệ chờ sẵn bên ngoài.
Vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi đôi chút, nhưng Tiểu Dung là người nhiều lời.
“Nương nương, hôm nay xuất cung có vui không ạ?”
“Nương nương, nghe nói lễ bộ đã chuẩn bị đâu vào đấy, đại điển sắc phong sẽ được cử hành vào mùng tám tháng sau. Bệ hạ thực sự sủng ái người, chỉ cần người mở miệng, ngài liền đáp ứng. Người muốn xuất cung liền xuất cung, thị vệ cũng theo sát bảo vệ từng bước.”
“Nương nương, giờ thiên hạ đều hâm mộ người a~!”
Ta: “…”
Nhắc đến Thẩm Thận, đầu ta lại nhức như búa bổ.
Ngày ấy, khi hắn còn là Thái tử, trong lễ hội săn mùa xuân không may rơi xuống vách núi, ta liền nhân cơ hội cứu giúp, lấy thân phận nhi nữ thợ săn mà tiếp cận.
Nhờ một lần ân cứu mạng, lại thêm ta đơn độc không thân thích, hắn liền mang ta về Đông Cung.
Ba năm bầu bạn, hắn đối với ta một lòng một dạ, cưng chiều tận xương tủy.
Ngoài cung có người dèm pha nghi ngờ thân phận, nhưng mỗi lần có kẻ mở miệng, hắn liền nổi trận lôi đình:
“Ái phi của cô lai lịch thế nào, cô còn rõ hơn các ngươi! Nếu dám bàn tán thêm một câu, cô liền tiễn xuống Hoàng tuyền mà kiểm chứng!”
Bởi vậy, những năm qua ta sống vô cùng thong dong.
Ta cúi đầu, bóp nhẹ vòng eo đã dày thêm một lớp thịt, bất giác thở dài.
Chỉ sợ đến khi muốn bỏ trốn… khinh công cũng chẳng nhẹ nhàng nổi nữa!
Còn về phần Thẩm Thận… ta thực sự có chút áy náy.
Nhưng chuyện đời… há có thể vẹn toàn cả đôi đường? Chỉ đành tìm cơ hội bù đắp về sau vậy.
Dọc đường, ta vừa lo đối sách, vừa sắp xếp đường lui. Khi xe dừng lại trước cổng cung, trời đã nhá nhem tối.
Phúc Lai – đại thái giám bên người Hoàng thượng – từ xa đã tươi cười nghênh đón, cung kính nói:
“Nương nương vẫn chưa dùng bữa phải không ạ? Bệ hạ đang chờ tại Hàm Xuân Cung!”
A…
Quên chưa nói, Thẩm Thận… là một kẻ vô cùng dính người.