Từ Đương Gia

Chương 9



Hắn lại tiếp tục đi về phía trước, lối đi rất dài không thấy điểm cuối, ta vẫn luôn đi theo sau hắn, khi đi ngang qua một bức tường đỏ loang lổ thì nhìn thấy một cành hồng mai vươn ra khỏi tường, thanh tao mà không mất đi vẻ kiều diễm.

 

Ta lại đi rất lâu thì bỗng khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy cành hồng mai đã gặp ban nãy.

 

Ta khẽ ngạc nhiên.

 

"Nàng thích sao?" Thái Tử hỏi ta, lông mày kiếm khẽ nhướng lên một cách thoải mái.

 

Ánh mắt ta chuyển từ gương mặt hắn sang cành hồng mai rồi gật đầu nói: "Rất đẹp."

 

"Hoa ngoài tường đẹp hay hoa trong tường đẹp?" Hắn hỏi ta nhưng vẻ thoải mái trên khóe mày đã hạ xuống, vẻ trang nghiêm nhàn nhạt hòa cùng bức tường cung uy nghi.

 

Bàn tay ta giấu trong tay áo rồi siết chặt thành nắm đấm.

 

Ta hiểu ám chỉ của hắn.

 

Hắn là người trong tường!

 

Lần này ta không đáp hắn.

 

Hắn dường như khẽ thở dài rồi lại quay người đi về phía trước, đi thêm mười mấy bước nữa là một chiếc cổng nhỏ, ngoài cổng chính là phủ nội vụ.

 

Ta và hắn chọn kiểu dáng rồi ngồi trong sân uống trà chờ thợ thủ công làm xong biển hiệu thành phẩm.

 

"Từ đương gia."

 

"Có dân nữ."

 

"Nàng có sợ cô không?"

 

"Là kính trọng ạ." Ta ngẩng mắt nhìn hắn rồi mím môi cười nhẹ: "Điện hạ cốt cách hơn người…..”

 

Thái Tử cười một nụ cười đầy vẻ trêu chọc, ta ngỡ ngàng nhìn hắn.

 

"Hoa trong tường thiếu đi chút hoang dã nhưng nếu có người ngắm cùng nàng, liệu có bù đắp được tiếc nuối không?"

 

Ta căng thẳng cẩn trọng giữ chừng mực.

 

"Điện hạ, năm này qua năm khác hoa chẳng đổi thay nhưng người khó lòng giữ được."

 

Ánh mắt Thái Tử lướt qua gương mặt ta trong chốc lát rồi  khẽ "Ừm" Một tiếng: "Lời nàng nói không phải không có lý."

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

"Trong nhà nàng có trồng mai không?" Hắn lại hỏi ta.

 

"Mẹ của dân nữ thích trồng hoa nuôi cây, mùa đông ngoài mấy cây mai ra còn có sơn trà cũng sẽ đua sắc đón xuân."

 

Giọng ta nhẹ nhàng hơn ban nãy, hắn nhận ra điều đó nên nhìn ta với ánh mắt sâu xa rồi lại mỉm cười.

 

Hắn cười lên rất thân thiện, dường như ẩn chứa bao nhiêu dịu dàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy cô có thể đến nhà nàng thưởng hoa không?"

 

Ta kinh ngạc. Hôm nay trước mặt hắn, ta đã sơ suất nhiều lần nên cảm xúc gần như bị những lời hắn nói dắt mũi.

 

"Đương nhiên có thể, điện hạ có thể đến, đó là vinh dự của gia môn dân nữ..."

 

Hắn lại cắt lời ta rồi cười nói: "Tuy Từ đương gia không phải người đọc sách nhưng chất giọng quan trường lại nói cực kỳ trôi chảy."

 

Ta khẽ cúi đầu, rất muốn đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

 

"Cứ quyết định vậy đi." Hắn nói: "Lát nữa ta sẽ cho người đưa biển hiệu đến nhà nàng, nàng hãy mời ta thưởng hoa ăn cơm coi như đáp lễ."

 

Dường như hắn không muốn nghe thêm giọng điệu quan trường của ta nữa nên đứng dậy đi về phía hậu viện.

 

Ta khẽ đặt tay lên ngực.

 

Thái Tử ngồi xe ngựa riêng, ta cũng ngồi trong xe của mình. Hắn đi phía trước và ta theo sau.

 

Dọc hai bên đường, pháo nối đuôi nhau giăng dài. Những tiểu nhị Từ thị vừa nhận được thông báo, đang hăm hở cầm nhang châm lửa. Ngay khi một tiếng hô vang của nội thị cất lên thì khói đặc cuồn cuộn bốc lên hai bên đường phố, tiếng pháo nổ vang dội khí thế như cầu vồng.

 

Thanh Hòa nhảy cẫng lên sung sướng: "Tiểu thư, tối nay nô tì sẽ đến từ đường để thắp hương cho từng vị tổ tông, báo với các ngài rằng Từ thị chúng ta đã vinh hiển nhờ có người!"

 

Ta véo nhẹ má Thanh Hòa, nói: "Vậy ngươi hãy xin các ngài tiếp tục phù hộ cho ta."

 

Các tiểu nhị khiêng từng rương tiền đồng rồi rải khắp các con phố, khiến nửa kinh thành đều ra mặt chúc mừng ta.

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta dứt khoát xuống xe và hòa vào dòng người, đón nhận những lời chúc tốt đẹp từ họ. Ta thông báo rằng trong ba ngày tới tiệm than Từ thị sẽ giảm giá một nửa và mở cửa thâu đêm.

 

Bách tính càng thêm hân hoan, những lời chúc tụng liên tiếp vang lên không dứt.

 

Xe ngựa của Thái Tử bị kẹt lại bên ngoài, cách biệt với đám đông. Ta đoán hắn muốn tránh hiềm nghi nên không tiến đến quấy rầy.

 

Nửa canh giờ sau, xe dừng trước cửa nhà ta. Mẹ ta đã thay bộ y phục mới may cho dịp tết, đoan trang phú quý, dẫn theo toàn bộ người hầu quỳ gối đón biển hiệu ngự ban.

 

Tấm biển hiệu vàng óng ánh được treo lên trên cổng chính. Mẹ ta đưa từng túi vàng nhét vào tay các nội thị, họ lập tức cười tươi tít mắt rồi không ngừng nói lời chúc mừng.

 

Giữa tiếng pháo nổ vang trời, một người quen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta.

 

Thanh Dương quận chúa vận y phục màu đỏ nhạt, chắp tay sau lưng ngẩng đầu đánh giá tấm biển hiệu rồi lại quay đầu nhìn ta. Nàng ta nhướng mày rồi khinh khỉnh nói: "Biển hiệu ngự ban sao? Ta cứ nghĩ thánh thượng sẽ phong ngươi chức quan ngũ phẩm cơ đấy. Ồ, thì ra ngươi chỉ là một thương nữ thân phận thấp hèn, mà cái vinh dự này ngươi đúng là không xứng có được!"

 

Tống Dần đứng một bên với ánh mắt đầy phức tạp.

 

"Quận chúa đừng chọc giận ta." Ta nhàn nhạt nhướng mày nói: "Nếu ta không vui thì ta sẽ đi tát vị hôn phu cũ đã bạc tình ruồng rẫy ta. Khi đó, người mất thể diện chính là các ngươi."

 

Ta kiêng dè thân phận của quận chúa, đương nhiên phải nhịn nàng ta ba phần. Nhưng đối với Tống Dần thì ta không cần phải giữ kẽ nữa.

 

Sắc mặt quận chúa chợt trầm xuống, nàng ta đã quyết tâm muốn phá hỏng niềm vui của ta: "Ngươi dám! Ồ, tiệc rượu hôm nay sẽ không mời Từ đương gia đến đâu. Dù sao thì khách đến dự đều là những quý nhân mà, nếu ngươi đến đó thật sự không hợp chút nào!"

 

Ta vừa rũ mắt định mở lời thì bỗng nhiên đám đông tản ra, Thái Tử tiến đến trước mặt ta.

 

Hắn chắp tay sau lưng, đứng thẳng bên cạnh ta rồi trầm tĩnh nhìn Thanh Dương quận chúa.

 

Khuôn mặt Thanh Dương quận chúa lập tức tái nhợt, không còn chút máu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com