Từ Đương Gia

Chương 10



Thái Tử hỏi quận chúa: “Tại sao ngươi và Từ đương gia lại không vui?"

 

"Thái Tử ca ca, ta..." Thanh Dương quận chúa run rẩy, lắp bắp không nói nên lời.

 

Thái Tử vẫn cố ý muốn hỏi nàng ta: "Nói ra xem nào, ta sẽ đứng ra phân xử cho ngươi."

 

Hốc mắt Thanh Dương quận chúa đỏ ửng lên.

 

Tống Dần tiến lên hành lễ, định giải thích nhưng Thái Tử chỉ khẽ nâng tay, Tống Dần đành phải lui xuống một lần nữa.

 

Thanh Dương quận chúa nghẹn lời, làm sao nàng ta có thể nói với Thái Tử rằng sau khi cậy thế ép ta từ hôn thì nàng ta vẫn ghen tuông, tỏ vẻ bất mãn vì chuyện tình cũ giữa ta và Tống Dần?

 

"Ngươi đã không nói rõ được, vậy tức là ngươi gây khó dễ và kiếm chuyện. Vậy thì từ ngày mai, cấm túc một tháng." Thái Tử nói xong thì phủi phủi tay áo: "Đi thôi."

 

Thanh Dương quận chúa xấu hổ mất mặt, bật khóc rồi bỏ chạy.

 

Tống Dần đuổi theo nàng ta nhưng lại không quên quay đầu, ánh mắt đầy hồ nghi mà nhìn lướt qua ta và Thái Tử.

 

Đám đông xì xào bàn tán, kể chuyện Tống Dần đã từ bỏ ta để bám cành cao là Thanh Dương quận chúa.

 

Ta cảm thấy thật kỳ lạ.

 

Bởi vì Thái Tử xưa nay vẫn luôn nội liễm, theo phong cách hành sự của hắn vốn sẽ không trách mắng Thanh Dương quận chúa giữa chốn đông người như thế này.

 

Thế nhưng hắn lại không làm vậy mà thẳng thừng không cho Thanh Dương quận chúa chút mặt mũi nào.

 

Hắn rõ ràng đang chống lưng cho ta.

 

Ta ngước mắt nhìn hắn, vừa vặn hắn cũng đang nhìn ta. Ta vội vàng rũ mắt xuống rồi khẽ nói: "Ngoài trời đang lạnh, điện hạ hãy vào phủ đi."

 

"Ừm."

 

Hắn bước đi phía trước, còn ta theo sát phía sau.

 

Mẹ ta đã bắt đầu dò hỏi những nội thị tùy tùng của hắn về các món ăn Thái Tử yêu thích để bà chuẩn bị đích thân xuống bếp.

 

Buổi thưởng hoa chỉ vỏn vẹn một khắc, sau đó ta cùng Thái Tử đến thư phòng của ta.

 

Hắn xem khá nhiều thư họa của ta. Ta vẽ không được đẹp, đơn thuần chỉ là thú tiêu khiển khi tâm trạng không thoải mái.

 

Khi dùng bữa, hắn nhất quyết yêu cầu ta và mẹ cùng ngồi xuống.

 

Ban đầu, không khí có phần gượng gạo nhưng hắn chủ động mở lời khen ngợi tay nghề của mẹ ta rồi lại hỏi mẹ cách làm món ăn, tại sao hương vị lại khác với món trong cung của hắn.

 

Mẹ ta lập tức thả lỏng rồi nói chuyện với hắn rất nhiều.

 

Ta ngồi nhấp trà bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của họ rồi chợt nghĩ đến cách mẹ ta và Tống Dần đã từng ở bên nhau.

 

Tống Dần cũng rất giỏi trò chuyện, biết cách dỗ mẹ ta vui vẻ. Hắn từng tìm khắp kinh thành để kiếm trà hoa và nguyên liệu nấu ăn mà mẹ yêu thích...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng mẹ ta lại luôn có thái độ thờ ơ với Tống Dần. Bà vẫn luôn nói Tống Dần làm việc gì cũng có mục đích quá rõ ràng, bà không thích những người như vậy.

 

Suy nghĩ ấy thoáng qua khiến ta giật mình nhận ra mình đang so sánh. Ta không khỏi cảm thấy ảo não rồi cười nói mình đi rửa tay và rời khỏi sảnh chính.

 

Một làn gió lạnh thổi qua, giúp ta bình tâm trở lại.

 

Thị vệ của Thái Tử đến mời hắn hồi cung, nói rằng có việc cần thương nghị.

 

Hắn bước ra thì thấy ta đang nép mình dưới hành lang nên lặng lẽ nhìn ta rồi khẽ hỏi: "Ta khiến nàng cảm thấy không tự nhiên sao?"

 

Ta rũ mắt, không nói một lời.

 

"Ta biết rồi." Giọng Thái Tử nghẹn lại rồi khẽ thở dài một tiếng.

 

Hắn đi vài bước, cũng không quay đầu nhìn ta nữa mà chỉ nói: "Nếu Thanh Dương dám đến kiếm chuyện nữa thì nàng không cần phải kiêng dè nàng ta."

 

Ta khẽ đáp lời rồi nhỏ giọng nói: "Dân nữ xin tiễn điện hạ."

 

"Ngoài trời đang lạnh, không cần đâu!"

 

Hắn bước đi cực nhanh, dáng người thẳng tắp, sải bước rộng. Ta bỗng nghĩ đến những lần trước đó, khi hắn bước đi phía trước ta thì bước chân bao giờ cũng thật chậm rãi.

 

"Người đi rồi, còn nhìn gì nữa?" mẹ khẽ kéo tay ta rồi nghiêng đầu nhìn ta hỏi: "Giảo Giảo?"

 

Ta mím môi cười, bảo mẹ đừng suy nghĩ lung tung.

 

"Sao lại không thể nghĩ? Giảo Giảo của mẹ vô song thiên hạ, là Thái Tử phi cũng xứng đáng đấy chứ!"

 

Ta nghe xong thì dở khóc dở cười.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

"Đó là Thái Tử phi, còn là hoàng hậu tương lai nữa. mẹ nghĩ với thân phận của con liệu có ổn không?"

 

Mẹ lầm bầm vài tiếng, rõ ràng không phục nhưng lại không nói được lời nào.

 

"Mẹ." Ta tựa vào lòng bà: "Sau này chỉ có hai mẹ con chúng ta nương tựa vào nhau, chẳng phải rất tốt sao?"

 

Mẹ ôm chặt ta vào lòng, nghẹn ngào nhưng không để nước mắt rơi ra.

 

"Mbikẹ nghe lời con, chỉ cần con vui vẻ thì mẹ sẽ không nói thêm bất cứ lời nào nữa."

 

Ta mỉm cười nói: "Được".

 

Ngày hôm sau, trong buổi tiệc mừng công của phủ nội vụ, Lâm đại quan nghi ngờ suốt cả ngày. Bởi vì Thái Tử đã hứa sẽ đến từ hôm qua nhưng hôm nay lại viện cớ có việc bận mà từ chối.

 

Ông ta cảm thấy Thái Tử không phải là người thất tín nên trong lòng lập tức sinh nghi.

 

Thế là ông ta sai người đi dò hỏi. Chẳng ngờ lại được tin Thái Tử đang nhàn rỗi ở đông cung, không hề bận rộn.

 

Hắn cố ý tránh mặt không đến.

 

Ta im lặng ngắm nhìn chén trà trong tay, trong lòng khẽ xao động.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com