Từ Đương Gia

Chương 8



Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, Lâm đại quan bảo ta kinh doanh đồ sứ.

 

Hoàng thương không phải là cung ứng mà là tiêu thụ. Việc mua bán gốm sứ của phủ nội vụ sẽ giao cho ta trông coi, ta sẽ nộp tiền theo quý đồng thời cung cấp hàng hóa cho nội đình.

 

Đây là một vinh hạnh đặc biệt, cũng là một con đường tài lộc.

 

Ta đã định ngày, chuẩn bị trước khi đi gặp Dữ Mặc Tử.

 

Trước khi ra ngoài, Tống Dần chặn xe của ta trong con hẻm, ta vén rèm cửa sổ rồi lặng lẽ nhìn hắn.

 

"Chúc mừng nàng đã đạt được như ý nguyện." Hắn nói.

 

"Cũng chúc ngươi sớm đạt được như ý nguyện." Ta ra hiệu hắn rời đi: "Trời đã tối, ta phải lên đường."

 

Tống Dần lại đỏ hoe mắt: "Giảo Giảo, lòng ta đau quá, không có nàng đêm đêm ta khó ngủ."

 

Ta thản nhiên nhìn hắn: "Vậy thì nhẹ nhõm rồi. Gần đây tiệm của ta có gạo mới về nên đang thiếu người, ngươi đến làm nửa ngày sẽ không còn mất ngủ nữa."

 

Hắn sững sờ rồi lùi lại mấy bước: "Sao nàng có thể bình tĩnh đến thế?"

 

Nếu ta không bình tĩnh, chẳng lẽ ta phải kéo cổ áo hắn ra mà hỏi lương tâm hắn ở đâu sao?

 

Nhưng ta sẽ không làm như vậy.

 

"Ngươi đã lựa chọn rồi thì hãy cứ đi tiếp đi."

 

Ta buông rèm xuống rồi cầm sổ sách chậm rãi lật xem, xe rời khỏi kinh thành.

 

Mọi việc đều rất thuận lợi.

 

Thực ra ngoài chuyện tình cảm thì tất cả những việc ta đã nhận, ta đều có tự tin làm tốt và nếu có khó khăn thì ta sẽ cố gắng thêm chút nữa.

 

Chỉ riêng tình cảm thì lại quá khó để kiểm soát.

 

Sau khi gặp Dữ Mặc Tử, tiếp theo là định bản vẽ, nung đúc, bày hàng và tiêu thụ, ngày tháng trôi qua cực nhanh, nhanh đến mức ta không kịp xoa dịu vết thương lòng đã là cuối tháng mười một, kinh thành đón trận tuyết thứ tư.

 

Tuyết bay lất phất, ta đi theo sau Lâm đại quan, đứng đợi ngoài thư phòng của thánh thượng.

 

Hôm nay rất đặc biệt bởi vì Tống Dần và Thanh Dương quận chúa làm lễ đính hôn nhỏ vào ngày hôm nay.

 

Ta ôm sổ sách, đầu ngón tay lạnh buốt.

 

"Đừng hoảng sợ." Lâm đại quan an ủi ta: "Tính tình thánh thượng rất tốt nên Từ đương gia cứ giữ đúng phép tắc là được."

 

Ta đáp: “Được."

 

"Điện hạ!" Mọi người xung quanh bỗng bắt đầu thỉnh an, ta không ngẩng đầu vội vàng hành lễ theo, ta nghĩ Thái Tử sẽ rời đi nhưng không ngờ hắn lại dừng trước mặt ta rồi khẽ chạm vào cuốn sổ sách ta đang ôm trong tay.

 

"Sổ quý sao?"

 

"Vâng!"

 

Hắn đón lấy lật xem rồi lại trả cho ta.

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Khi hắn trả lại cho ta, đầu ngón tay ấm áp vô tình lướt qua mu bàn tay ta.

 

"Làm rất tốt." Hắn rụt tay về rồi thẳng thừng đẩy cửa thư phòng, lại còn thúc giục thánh thượng: "Phụ hoàng, Lâm đại quan đang đợi bên ngoài, trời lạnh rồi mà ông ta tuổi cao dễ bị cảm lạnh."

 

"Là trẫm sơ suất rồi! Vậy giờ mời ông ta vào đi, đúng lúc để Từ các lão và Uy Viễn hầu cùng nghe sổ sách phủ nội vụ năm nay."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng thánh thượng rất vui vẻ: "Lần đầu tiên, túi tiền của trẫm đầy ắp đấy."

 

Trong thư phòng, có người cười gượng.

 

Lâm đại quan khẽ bóp cổ tay ta rồi đi trước.

 

Ta mang theo tâm trạng vi diệu, theo ông ta bước vào thư phòng tôn quý nhất thiên hạ.

 

------------------

 

Quả nhiên thánh thượng đúng như những gì Lâm đại quan đã nói, ôn hòa thân thiết.

 

Thánh thượng khen ta là tử cống* trong nữ giới, ta cũng xu nịnh ngài rằng nét bút trên bản vẽ thật tinh xảo, có phong thái bậc thầy.

 

*tử cống: Đệ tử của khổng tử, có tài hùng biện và làm ra tiền.

 

Những người trong phòng chỉ nghe hai người chúng ta tâng bốc lẫn nhau, tất nhiên là cười gượng đáp lời.

 

"Có bán được đồ sứ hay không, chất lượng và hình thức hàng hóa quan trọng hơn nhiều so với thị trường tiêu thụ." Uy Viễn hầu mỉm cười nói.

 

Ta liếc mắt nhìn Uy Viễn hầu rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa.

 

Thánh thượng lại không hề bị ảnh hưởng mà vẫn hứng thú bừng bừng, còn ban thưởng tại chỗ cho ta một bức thư pháp.

 

Cư lợi tư nghĩa!

 

Bốn chữ lớn thánh thượng viết vô cùng mạnh mẽ và uyển chuyển, mang phong thái hiệp khách.

 

"Hay là làm thành biển hiệu nhé?" Thái Tử bình thản nói như chỉ tùy tiện nói ra.

 

Ta lại sững sờ, tim khẽ đập.

 

Nếu chỉ thờ phụng một bức thư pháp trong chính đường thì vinh hiển trong đó mang nét kín đáo và uyển chuyển, thích hợp với gia đình học thức.

 

Nhưng đối với thương nhân như ta, tất nhiên phải phô trương khắp chợ, treo cao trước cửa nhà để thể hiện khí thế mới thỏa mãn.

 

Thái Tử đang thuận thế nâng đỡ ta.

 

"Tuyệt!" Thánh thượng đưa chữ cho Lâm đại quan nhưng Thái Tử lại đón lấy: "Cuối năm ông ta có nhiều việc, nhi thần tiện tay làm luôn vậy."

 

Thánh thượng không có ý kiến gì mà lại nói với ta vài lời khuyến khích, ta mới cáo lui.

 

Lâm đại quan ở lại thư phòng, ta theo Thái Tử đi về phía phủ nội vụ, tay trái hắn cầm ô, tay phải cầm bức thư pháp của thánh thượng, đi không nhanh không chậm.

 

Ta đi theo sau hắn mà nhìn dấu chân hắn để lại trên từng phiến đá xanh.

 

Tuyết vẫn đang rơi, vừa chạm phiến đá xanh đã tan chảy, thế nên dấu chân dưới chân Thái Tử lập tức hóa thành những gợn sóng lăn tăn.

 

"Từ đương gia." Thái Tử bỗng dừng lại rồi đứng cách ta nửa cánh tay, cúi mắt nhìn ta.

 

Sau lưng hắn không có ai, trước mặt hắn chỉ có mình ta.

 

"Vâng?" Ta đáp lời rồi thấy không ổn nên cúi đầu bổ sung: "Điện hạ cứ việc phân phó."

 

"Nàng có mệt không?" Hắn hỏi ta.

 

"Không mệt." Ta đáp lời hắn.

 

Hình như Thái Tử đã cười nhưng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm mũi chân hắn.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com