Ta nhìn sang một bên thì thấy Lâm đại quan đang cùng Thái Tử đi đến.
Lâm đại quan liếc nhìn Thanh Dương quận chúa rồi ánh mắt rơi xuống mặt ta.
Người trong nội đình thân phận đặc biệt, quyền nặng nhưng địa vị thấp nên họ rất coi trọng việc người khác có kính trọng mình hay không.
Vì con đường quan trường của Tống Dần mà ta thường bỏ ra số tiền lớn để mua công báo quan gia, dù không đến mức nằm lòng triều đình nhưng cũng hiểu biết ít nhiều,
Tính tình Lâm đại quan có ơn tất báo mà có oán thì tất trả.
Vừa nãy Thanh Dương quận chúa ra vẻ ra lệnh, ông ta chắc chắn không vui nên mới dẫn Thái Tử đến để nàng ta thấy bộ mặt khó coi của mình.
Hoặc cũng có thể ông ta ứng biến nhanh nhạy mà nảy sinh mưu tính khác, muốn nhắm vào Uy Viễn hầu để biến chuyện nhỏ thành lớn, nhưng đó không phải là điều ta bận tâm.
Mục đích của ta đã đạt được, vậy nên điểm đến đây thì dừng.
Ta tiến lên hành lễ với Thái Tử.
Ta nghe Thanh Dương quận chúa giải thích lung tung rồi lại thuận thế giới thiệu Tống Dần.
Thái Tử chỉ thản nhiên liếc nhìn Tống Dần rồi lại nói với Thanh Dương quận chúa: "Ngươi là quận chúa nên hành sự cần đoan chính cẩn trọng, không thể ỷ thế gây chuyện."
Thanh Dương quận chúa cứng đờ cả người, sắc mặt tái nhợt.
Tống Dần thất thần rũ đầu xuống.
Lâm đại quan đi được hai bước, vậy mà lại tiến cử ta cho Thái Tử: "Điện hạ, đây là Từ đương gia. Buổi tiệc mừng của thư viện lần này do nàng ấy một tay lo liệu. Tuy nàng ấy là nữ nhi nhưng năng lực lại khiến người ta kính nể."
Tuy Thái Tử còn trẻ nhưng uy thế đáng sợ, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.
"Cô và Từ đương gia đã gặp mặt rồi." Thái Tử nhìn chằm chằm ta rồi chắp tay sau lưng quay người lại, dạy bảo Thanh Dương quận chúa tiếp: "Đi thôi."
Thanh Dương quận chúa lườm ta rồi dậm chân đi theo.
Tống Dần và Lâm đại quan theo sau.
Ta đứng tại chỗ cũ mà xoa xoa mi tâm, Lâm đại quan bỗng nhiên quay lại rồi dặn dò ta: "Năm ngày sau đúng giờ thìn, cổng tây."
"Vâng!" Ta đáp lại ông ta.
Sau buổi yến tiệc, ta từ biệt viện trưởng về nhà, chỉ muốn ngủ một giấc.
Ta vừa tắm rửa xong thì Tống Dần đã đến.
Tống Dần muốn vào nhà nhưng ta giơ tay ngăn hắn lại: "Đã quá muộn rồi, sáng mai ngươi và cha mẹ ngươi hãy cùng nhau đến nhà ta bàn bạc."
Tống Dần nhanh chóng bước vào rồi nắm lấy tay ta.
"Giảo Giảo vốn thông minh hẳn là hiểu được nỗi khó xử của ta. Quận chúa yêu mến ta thì làm sao ta có thể từ chối được? Nhưng lòng ta đều ở bên nàng, ta đối với nàng một lòng một dạ."
--------------
Đêm khuya tĩnh lặng, ta nhìn Tống Dần đứng trước mặt ta với khóe mắt đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhớ lại đêm mười lăm tuổi cập kê, ta mua một vò rượu rồi ngồi dưới gốc đào bên hồ đồng tâm với hắn, cánh hoa rơi lả tả, hắn nghiêng đầu nhìn ta, trong đôi mắt ấy đều là hình bóng của ta.
Hắn cũng như lúc này mà nắm lấy tay ta: "Giảo Giảo, ta nhất định sẽ giành cáo mệnh vì nàng."
Ta nói được.
Ta biết hắn muốn cá chép hóa rồng. Cho nên ta cũng nỗ lực, hắn đọc sách thì ta làm ăn mà hắn thức khuya không ngủ thì ta cũng hiếm khi có giấc ngủ yên ổn.
Đêm tuyết đông lạnh, gió trời nắng gắt, chúng ta cùng nhau vượt qua, trở thành chỗ dựa của nhau, chúng ta cùng nhau nỗ lực vì tương lai và đồng lòng tranh lấy một sự nghiệp gấm vóc phồn vinh.
Nhưng chỉ hai năm, chúng ta đã đi đến ngã rẽ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Hôn sự của chúng ta đã chấm dứt rồi." Ta trầm giọng nói: "Ngươi còn muốn làm gì? Hả?"
Lòng ta đau như cắt, thiếu niên ta yêu mến kia lại bảo ta đợi hắn. Đây vốn là lời hứa hẹn lãng mạn dành cho nhau nhưng giữa ta và Tống Dần thì nó lại trở thành con d.a.o đ.â.m vào ta.
Ta hỏi hắn: "Ba năm sau thuyết phục quận chúa cho ta vào cửa làm thiếp, đúng không?"
Hắn nắm tay ta mà siết chặt hơn, giọng nói khàn đặc đầy van nài vang lên: "Không được sao?"
Ta cười.
"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, chẳng phải là được rồi sao?" Tống Dần nâng cao giọng: "Quận chúa trông kiêu căng ngang ngược nhưng thực ra rất tốt bụng, chắc chắn nàng và nàng ấy ở chung sẽ không có vấn đề gì."
Ta rút tay mình về: "Ra ngoài!"
Tống Dần đứng yên không rời, còn ép sát thêm hai bước, giọng nói rít qua kẽ răng vô cùng hung dữ.
"Từ Giảo, nàng cứ mở miệng nói thích ta, một lòng một dạ vì ta nhưng ta lại thấy nàng cực kỳ ích kỷ tham lam."
Ta nhìn hắn, không biết lời lẽ như vậy của hắn từ đâu mà có.
"Nàng là thương nữ thì nàng nên biết!"
Lòng ta chùng xuống, cảnh tượng này là điều ta không muốn thấy nhất, ta nâng cao giọng quát hắn: "Ngươi câm miệng!"
"Vì sao ta phải câm miệng? Ta muốn nàng nhận rõ thân phận của mình." Tống Dần hét lên đầy chói tai, ánh mắt đỏ ngầu.
"Nàng vừa thông minh lại vừa có năng lực, một mình nàng gánh vác hai nhà chúng ta thì ai cũng gọi nàng một tiếng Từ đương gia. Nhưng nàng có xuất sắc đến mấy cũng là thương nữ, thân phận của nàng đã định trước khó mà bước vào nơi thanh nhã."
"Im miệng!" Ta tát hắn một cái.
Ta chưa từng tự ti và càng không thấy thương nữ là thấp hèn, mỗi một lượng bạc của ta đều chính đáng mà có được.
Ta biết có người khinh thường thân phận của ta, nhưng ta không bận tâm thái độ của bọn họ mà ta chỉ bận tâm thái độ của Tống Dần.
Hôm nay hắn đã nói ra như vậy, giống như xé toạc lớp da thịt đã gắn kết với nhau không rời giữa ta và hắn trong mười năm thân mật dài đằng đẵng.
Hắn xé toạc một cách thô bạo, đau đến tận xương tủy!