Từ Đương Gia

Chương 4



"Dục Anh." Quận chúa thân thiết gọi tên tự của Tống Dần rồi cười nũng nịu nói: "Tối nay từ các lão sẽ đến nhà ta uống rượu, ta đến đón chàng đi."

 

Nàng ta nói một đoạn rồi lại hạ giọng: "Đông cung cũng sẽ đến đó!"

 

"Ồ, được, được!" Tống Dần lắp bắp.

 

"Hiện xe của ta đang ở bên ngoài nên đừng ngồi chiếc xe rách nát của chàng nữa, xóc lắm." Thanh Dương quận chúa cười nói rồi ngẩng đầu nhìn Tống Dần đầy duyên dáng. Tống Dần liếc nhìn ta rồi gật đầu.

 

“Ai nha!” Thanh Dương quận chúa bỗng đứng dậy rồi kiễng chân dùng khăn tay lau nhẹ lên mặt Tống Dần, mím môi cười: "Bẩn thật, Dục Anh biến thành mèo con rồi."

 

"Cảm, cảm ơn. Vậy chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ thời gian." Tống Dần xoay người rời khỏi Đình Phong Nguyệt. Bóng lưng hắn hơi chật vật.

 

Ta xoa xoa mi tâm: "Tháo rèm xuống, bảo thợ thủ công tiếp tục làm việc đi."

 

Nàng ta đến thị uy, tưởng ta còn bận tâm sao? Kẻ bất trung bất nghĩa thì không đáng để ta lưu luyến.

 

"Từ đương gia." Dương Lăng không biết từ đâu xuất hiện, ánh mắt nhìn ta lộ ra vẻ đau lòng ẩn nhẫn.

 

"Sao vậy? Ta không sao!"

 

"Vậy thì tốt rồi." Hắn thở phào nhẹ nhõm: "Ta đi làm việc đây."

 

Ta thở dài.

 

Sau khi phụ thân qua đời, Tống Dần nói hắn sẽ che mưa chắn gió cho ta nhưng không ngờ cơn mưa gió khó khăn đầu tiên ta trải qua lại do chính hắn mang đến.

 

Thoáng cái đã qua tháng năm, buổi yến tiệc mừng của thư viện đã được chuẩn bị đâu vào đấy. 

 

Viện trưởng đã nghiệm thu địa điểm, ta cùng ông ấy đối chiếu danh sách khách mời dự kiến rồi xác nhận món ăn và rượu nước, công tác chuẩn bị trước mắt xem như đã hoàn tất.

 

"Ngày đó ngài nhất định phải đến." Viện trưởng nghe tin về Tống Dần thì càng thêm quý mến ta: "Tuy ngươi là nữ nhi nhưng năng lực vượt xa nam tử, lão phu muốn giới thiệu cho ngươi một người."

 

Ta nói không cần.

 

Ông ấy lại hạ giọng: "Hoàng thương đang rất thiếu thốn nên lão phu sẽ tiến cử giúp ngươi."

 

Ông ấy đã nói đến đây, đương nhiên ta sẽ đồng ý.

 

Mùng mười tháng sáu, ta cùng viện trưởng làm chủ nhà, giúp ông ấy lo liệu trong ngoài.

 

Tống Dần đi cùng một đoàn người vào cửa, người dẫn đầu mặc mãng bào, cao bảy thước, có cặp mày kiếm mắt sao, khí chất thanh tú.

 

Hắn chắp tay sau lưng bước đến đầy mạnh mẽ, uy phong như rồng hổ, cao quý lóa mắt.

 

Là Thái Tử.

 

Viện trưởng đích thân ra đón và hành lễ.

 

Thái Tử đỡ viện trưởng dậy rồi nói: "Tiên sinh không cần khách sáo, ở đây Cô là học trò của ngài, nào có đạo lý lão sư đón học trò."

 

Viện trưởng nói không dám.

 

Ta cùng mọi người hành lễ, vừa ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt của Tống Dần.

 

-----------------

 

Từ lần trước hắn rời đi theo tiểu hầu gia ra ngoài làm việc, đã nhiều ngày chưa về kinh thành. Lúc này hắn nhìn ta thì nhanh chóng bước đến mấy bước: "Giảo Giảo, nàng vẫn ổn chứ?"

 

Ta bình tĩnh liếc nhìn hắn rồi xoay người rời đi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn có thể dây dưa như không có chuyện gì nhưng ta lại không muốn nói thêm một lời nào với hắn nữa. 

 

Thật ghê tởm.

 

"Từ đương gia." Viện trưởng gọi ta.

 

Viện trưởng đang nói chuyện với một nam nhân trung niên mặt trắng không râu mặc quan phục nội đình, ta biết đó là Lâm đại quan, người phụ trách việc mua sắm trong nội đình.

 

Ta và Lâm đại quan trò chuyện rất thuận lợi, ông ta bảo ta năm ngày sau đến cổng tây hoàng cung tìm một tiểu hoàng môn họ Đặng.

 

Ta cười đáp vâng thì ánh mắt chạm phải Thanh Dương quận chúa, lần này ta chủ động nhướng mày với nàng ta.

 

Sao Thanh Dương quận chúa có thể nhịn được sự khiêu khích nên đi về phía này. Nàng ta hỏi: "Lâm đại quan và Từ đương gia đang nói gì vậy?"

 

"Chuyện làm ăn." Lâm đại quan đáp lời nàng ta.

 

Thanh Dương quận chúa chỉ vào ta rồi ra lệnh: "Ngươi đi theo ta, ta có chuyện tìm ngươi."

 

"Quận chúa, Lâm đại quan đang có việc phân phó cho ta, lát nữa ta sẽ đến tìm quận chúa." Ta đáp nàng ta.

 

"Không phải đã nói xong rồi sao?" Thanh Dương quận chúa nhíu mày rồi quay đầu gắt hỏi Lâm đại quan: "Nói xong chưa?"

 

Lâm đại quan nhìn chăm chằm Thanh Dương quận chúa rồi bỏ đi.

 

"Ngươi đi theo ta." Thanh Dương quận chúa nhấc cằm đi phía trước.

 

Chúng ta dừng lại dưới một gốc cây hoa Quỳnh, cây hoa Quỳnh không còn hoa nên càng thêm một phần tịch liêu khi phồn hoa đã tàn.

 

Thanh Dương quận chúa không còn chút xấu hổ nào, cũng chẳng còn che giấu mà nói thẳng vào vấn đề: "Ta không cho phép người khác hầu hạ cùng một phu quân với ta nên vì thể diện của cả hai, ngươi đừng dây dưa với hắn nữa.” 

 

“Ngươi muốn làm hoàng thương thì ta có thể giúp ngươi, đây chỉ là một câu nói thôi! Nhưng ta cũng có thể chỉ nói một câu đã khiến ba mươi sáu gian tiệm của ngươi tan thành mây khói ngay lập tức."

 

Lúc nàng ta nói vô cùng kiêu căng phóng túng, lại còn có vẻ ngây thơ.

 

Ta thản nhiên đáp lại nàng ta: "Quận chúa không biết sao? Ta và Tống Dần đã từ hôn rồi."

 

"Thật sao?" Nàng ta hỏi ta như không tin.

 

"Là hắn giấu ngươi, ngươi đi hỏi hắn xem."

 

Thanh Dương quận chúa ngẩn người, ánh mắt lướt qua ta mà nhìn về phía sau: "Dục Anh, nàng ta nói đã từ hôn với chàng rồi, là thật sao?"

 

Tống Dần nói nhỏ với nàng ta một câu rồi đến chỗ ta khẽ nói: "Giảo Giảo, nàng hãy cho ta thêm thời gian, đợi ta."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Ta châm chọc nhìn hắn rồi hỏi hắn đợi thế nào.

 

"Đợi ta ba năm, ta nhất định có thể đón nàng vào cửa." Tống Dần nói rất khẽ: "Ta biết lòng ta, ta yêu nàng."

 

Thì ra là muốn ta làm thiếp. 

 

Ta ngắt lời hắn.

 

"Hôn sự đã hủy rồi, sau này ngươi có là Thủ phụ thì ta cũng sẽ không làm thiếp của ngươi."

 

Mắt hắn bỗng chốc đỏ hoe, vội vàng muốn nắm lấy tay ta.

 

Nhưng Thanh Dương quận chúa tiến lên rồi đứng bên cạnh hắn: "Nói xong chưa? Chúng ta còn phải đi tìm Thái Tử ca ca nữa."

 

Ngay lúc này lập tức có người tiếp lời nàng ta.

 

"Thanh Dương tìm cô có việc gì?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com