Từ Đương Gia

Chương 6



Tống Dần vẫn tiếp tục nói: "Nếu ta là người bình thường thì ta sẽ không chút do dự cưới nàng nhưng ta muốn làm quan, sau này còn muốn ra vào chốn quan trường, người khác biết phu nhân của ta là một thương nữ thì bọn họ sẽ nhìn ta thế nào?” 

 

“Vì sao nàng không thể làm thiếp, nàng dựa vào đâu mà không thể? Tình yêu của ta đã trao cho nàng rồi mà vẫn chưa đủ sao? Danh phận quan trọng đến thế sao? Nàng hy sinh nhượng bộ một chút vì ta không được sao?"

 

Tống Dần gần như mất trí, giọng nói lớn đến mức kinh động mẹ ta, bà đứng ở cửa lắng nghe mà không thể tin nổi, sau đó xông vào kéo Tống Dần ra, giáng cho hắn 1 cái tát!

 

"Cút đi!" Mẹ ta gầm lên: "Ngươi là đồ vong ân bội nghĩa! Dù cả đời Giảo Giảo không gả đi cũng không thể làm thiếp cho người khác."

 

Mẹ ta đẩy hắn: "Cút!"

 

Tống Dần tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa nói gì nên lẩm bẩm gọi một tiếng “Giảo Giảo”.

 

Cảnh tượng vẫn luôn tránh né cuối cùng cũng diễn ra, ta lặng lẽ nhìn Tống Dần.

 

"Tống đại nhân, ngươi muốn giữ thể diện thì nên đi đi!"

 

Tống Dần muốn nói lại thôi, rũ đầu xoay người bỏ đi.

 

Mẹ ta ôm lấy ta oà khóc nức nở.

 

Đêm đó ta bảo bà xây bít hai cánh cửa nhỏ thông giữa hai nhà, ngày hôm sau cha mẹ Tống gia đi từ cổng lớn vào và chính thức bàn bạc chuyện từ hôn. 

 

Họ cãi vã rất kịch liệt, mẹ của Tống Dần đanh đá nói làm thiếp cũng là nâng đỡ ta và nguyền rủa ta cả đời làm thương nữ.

 

Ta tựa vào bóng cây, bầu trời vỡ vụn qua kẽ lá cùng với thiếu niên thuần khiết chân thành mà ta từng yêu đều trở nên xa vời vợi.

 

Trong sân càng thêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng ve sầu ồn ã.

 

"Giảo Giảo!" Minh Minh đi đến, vén váy chạy đến nỗi trâm cài tóc cũng rơi mất rồi chống nạnh đứng trước mặt ta, bắt đầu lã chã rơi nước mắt.

 

Ta lại cười: "Ngươi khóc cái gì?"

 

"Cái đồ chó c.h.ế.t đó, vừa nãy ta đến thư viện tát hắn, mắng hắn là kẻ vong ân bội nghĩa rồi, đúng là tên bạc tình!"

 

Từ trước đến nay Minh Minh vẫn luôn nóng nảy vội vàng như vậy, ta vừa lau nước mắt cho nàng ấy vừa cười: "Ta còn chẳng thấy buồn!"

 

"Ừm, hắn không xứng."

 

Minh Minh nói: "Người thích ngươi nhiều lắm đó, mấy ngày nay Dương Lăng cứ lảng vảng đối diện nhà ngươi kìa, ta nghe nói hết rồi."

 

Thật sao? Vậy mà ta lại không biết.

 

-----------------

 

Ta ra ngoài gặp Dương Lăng. 

 

Hắn đứng trước mặt ta rồi dè dặt hỏi ta: "Nàng, nàng vẫn ổn chứ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nói ta rất tốt: "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

 

Mặt Dương Lăng đỏ bừng rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ mun nhỏ nhắn tinh xảo nhét vào tay ta.

 

"Tặng, tặng cho nàng, do ta tự làm đấy."

 

Hắn nói xong thì cắm đầu chạy nhưng chạy được mười mấy bước lại va vào người khác, hoảng loạn xin lỗi rồi vội vàng lẫn vào trong ngõ hẻm.

 

Nhưng một đôi mắt lại cẩn trọng và dè dặt lại thò ra khỏi ngõ hẻm, lén lút quan sát phản ứng của ta.

 

Ta mở hộp gỗ ra rồi nhìn bên trong là một cây trâm cài tóc bằng ngọc, chất ngọc màu trắng trong suốt và thanh nhã. 

 

Ta bật cười. 

 

Trong ngõ hẻm truyền đến tiếng Dương Lăng nhảy cẫng lên reo hò trong sự kiềm chế.

 

Ta về nhà rồi đặt cây trâm lên bàn, định lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho hắn. Nhưng không ngờ ngày hôm sau lại gặp hắn đang đợi ở cửa tiệm của ta rồi lại nhét cho ta một chiếc hộp tương tự nhưng lần này bên trong là vòng tay. Ngày thứ ba thì là một đôi khuyên tai.

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta không ghét Dương Lăng nhưng lại không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn. Ta lo ngại Dương Lăng cũng giống như Tống Dần.

 

Buổi chiều, ta bảo người hẹn Dương Lăng gặp ở sau núi của thư viện để trả lại ba món đồ cho hắn.

 

"Dương công tử, ta đã biết tấm lòng của ngươi và cũng vô cùng vinh hạnh. Nhưng ngươi và ta không hề phù hợp nên những thứ này ngươi hãy nhận lại đi. Cũng chúc Dương công tử có thể tìm được cô nương vừa ý, phu thê hòa thuận, hạnh phúc trọn đời."

 

Dương Lăng đỏ hoe mắt, giữ ta lại muốn nói nhưng không ngờ Tống Dần lại đột nhiên xuất hiện.

 

Hắn giận dữ túm lấy vạt áo Dương Lăng, quát: "Ta coi ngươi là huynh đệ, vậy mà ngươi lại mơ tưởng vị hôn thê của ta, ngươi tệ hơn cầm thú!"

 

Dương Lăng gầm lên: "Nàng đã hủy hôn với ngươi rồi, giờ không còn hôn ước thì sao ta lại không thể cầu hả?"

 

Tống Dần đấm Dương Lăng một quyền: "Chuyện đó cũng không đến lượt ngươi cầu."

 

Dương Lăng cũng không chịu yếu thế mà đ.ấ.m trả hắn một quyền.

 

Tiếng ồn ào hỗn loạn khiến viện trưởng đến rồi mắng mỏ cả hai một trận, sau đó Dương Lăng được mẹ hấn2 đón về.

 

Ta và Tống Dần đứng trong Đình Phong Nguyệt, hắn với gương mặt bầm tím, tủi thân nhìn ta.

 

"Tống Dần, đừng để ta phải nhìn thấy ngươi nữa!" Ta hất tay áo rời khỏi thư viện, không muốn nhìn hắn thêm một giây nào.

 

Nhưng điều ta không ngờ là ngày hôm sau, mẹ của Dương Lăng hùng hổ tìm đến tận nhà.

 

Bà ta nói rất nhiều, đại ý là ta không xứng với con trai bà ta và bảo ta hãy tránh xa con trai bà ta ra.

 

Ta đáp: "Ta biết rồi."

 

Dù gia thế Dương Lăng không hiển hách nhưng cũng là gia đình học thức, việc mẹ hắn không ưa ta đã sớm nằm trong dự liệu của ta.

 

Sự biết điều của ta khiến Dương phu nhân rất hài lòng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com