Ta đại khái đã biết tại sao Tống Dần không kể cho người khác về mối quan hệ của bọn ta.
Cha ta qua đời khi ta tám tuổi, để lại hai tiệm trà và mẹ chật vật chống đỡ ba năm.
Bất đắc dĩ vì bà thật sự không có năng lực kinh doanh, thế là năm ta mười một tuổi đã tiếp quản.
Sau một năm va vấp, cuối cùng ta cũng bắt tay vào việc gặp gỡ nhà cung cấp, đào tạo quản sự và đi các nơi xem hàng...
Trong chín năm qua, cửa hàng của gia đình từ hai gian đã mở rộng thành ba mươi sáu gian, việc kinh doanh thuận lợi và phát triển lớn mạnh, còn ta thì trở thành một thương nhân chính hiệu.
Dù thương nhân có tiền nhưng địa vị thấp kém, còn Tống Dần thì đã bước nửa bước vào con đường quan trường rồi.
Hắn sợ nếu hắn nói ta là ai sẽ khiến đồng học chế giễu.
Hắn sợ nếu hắn nói ta là ai, sẽ khiến hắn vấy bẩn mùi tiền và bị ân sư thủ phụ ghét bỏ, sau này khó lòng gia nhập phái thanh lưu.
Tối đó, Tống Dần đến tìm ta, ta trả lại ngọc bội đính ước cho hắn.
"Chuyện đã lỡ rồi, ngươi đừng dây dưa với ta nữa. Cứ đi bám cành cao của ngươi đi, chúc ngươi đạt được ước nguyện."
"Nàng nghe ta nói, ta và quận chúa là trong sạch." Hắn đứng ở cửa giải thích với ta.
Ta lắc đầu, cảm thấy cực kỳ vô vị.
"Ngươi biết tính tình của ta mà, nên bây giờ hãy đi đi, ta còn có thể giữ thể diện cho ngươi. Nếu còn dây dưa, vậy thì ngươi hãy đợi mà thân bại danh liệt đi."
Ta đóng cửa lại, không thèm để ý đến hắn nữa.
Tống Dần đứng bên ngoài cửa rất lâu mới rời đi.
Ngày hôm đó, thư viện Tùng Sơn gửi ta một tấm thiệp mời và mời ta đến một chuyến.
"Vốn dĩ lão phu muốn đích thân đến tận nhà bái kiến nhưng việc trong tay thật sự quá nhiều, đành mạo muội mời Từ đương gia đích thân đến đây một chuyến."
Viện trưởng rót trà cho ta rồi ngồi xuống ở Đình Phong Nguyệt của thư viện cùng ta.
"Có thể đến thư viện để thấm chút thanh nhã là may mắn của ta."
"Sao lại thế, tuy Từ đương gia là thương nhân nhưng tâm có đại ái, tài sắc vẹn toàn, lão phu cũng tự thấy hổ thẹn không bằng."
Đương nhiên là ta khiêm tốn đáp lại, chờ đợi lời tiếp theo của viện trưởng.
"Mùng mười tháng sáu là tròn một giáp thư viện được xây dựng, lão phu muốn thiết yến chiêu đãi khách quý nhưng năng lực có hạn, thật sự sợ không chu toàn lại gây rối làm trò cười."
Viện trưởng vuốt chòm râu hoa râm, sắc mặt hơi ngượng ngùng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Khách quý của thư viện Tùng Sơn không phải văn học đại nho thì cũng là quan cao trong triều, việc ông ấy lo lắng bận tâm là điều bình thường.
"Vậy nên, lão phu có một thỉnh cầu không phải phép, liệu Từ đương gia có thể chủ trì việc này không?"
Viện trưởng sợ ta từ chối nên vội vàng nói: "Lão phu nhìn quanh đây, người có thể làm tốt việc này thật sự chỉ có Từ đương gia mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều ông ấy bận tâm là vì ta là nữ nhi nên mới liên tục nhấn mạnh giải thích.
Về lý về tình thì ta đều không thể từ chối.
Ta gật đầu: "Được. Ta sẽ sắp xếp hành trình cho tốt, ngày mốt sẽ đến thư viện bắt tay vào chuẩn bị."
Còn một tháng rưỡi, tuy thời gian có hơi gấp rút nhưng có lẽ đủ dùng.
"Thật sự cảm ơn. Về phần ngân lượng thì đừng lo lắng, cứ việc chi dùng." Viện trưởng yên tâm, gương mặt cũng giãn ra.
Có thể thấy ông ấy đã phiền muộn rất lâu rồi và thật sự không nghĩ ra được người thích hợp nên mới tìm đến ta.
Ta cười đáp lại vì hiểu được ông ấy muốn một buổi tiệc long trọng, bèn đứng dậy cáo từ.
Viện trưởng tiễn ta ra đến cửa, vừa vặn gặp Tống Dần và Dương Lăng cùng những người khác đang tan học.
Dương Lăng thấy ta thì mắt chợt sáng rực rồi lớn tiếng nói: "Tống gia muội muội quen biết viện trưởng sao?"
"Cái gì mà Tống gia muội muội?" Viện trưởng quát Dương Lăng: "Đây là Từ đương gia. Cũng là vị hôn thê của Tống Dần, ngươi đừng nói lời bậy bạ."
Dương Lăng ngẩn ngơ rồi kinh ngạc nhìn về phía Tống Dần.
Tống Dần lộ ra nụ cười gượng gạo.
-------------------
Ta bận việc riêng một ngày, sáng sớm hôm sau mới đến thư viện.
Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị như nơi tổ chức tiệc phải san bằng, Đình Phong Nguyệt đã xuống cấp theo năm tháng, hoa trang trí và thực đơn bữa tiệc, ngay cả hạ nhân phục vụ cũng phải sắp xếp.
Ngày nào Dương Lăng cũng đến giúp ta chạy việc, Tống Dần cũng đến nhưng đều đi cùng với người khác.
Hai ngày sau, chưởng sự dẫn người vào thư viện làm việc. Ta đi theo giám sát chỉ huy, lúc nghỉ ngơi cũng lười ăn uống tử tế nên chỉ ăn vài miếng bánh để lót dạ là đủ.
Ta đột nhiên nhìn thấy một nhóm người vây quanh Thanh Dương quận chúa đi ra từ lối nhỏ, và đang đi về phía ta.
Nàng ta dừng lại trước mặt ta rồi nhìn ta đầy kiêu căng.
Ta đứng dậy: "Xin thỉnh an quận chúa."
Nàng ta cười khẩy: "Nghe nói yến tiệc kỷ niệm của thư viện là do ngươi đích thân lo liệu, quả thật là có năng lực, thứ việc thô thiển như vậy thì sao nữ tử tầm thường có thể làm được."
Thanh Dương quận chúa dùng khăn tay che mũi miệng để tránh bụi.
Nha hoàn của nàng ta trải nệm lên ghế đá trong đình, vén rèm xua đuổi thợ thủ công xong thì nàng ta mới thong thả ngồi xuống.
"Từ đương gia cứ tiếp tục ăn đi, ta đợi một người để nói vài câu, nói xong sẽ đi ngay." Thanh Dương quận chúa khựng lại: "Không làm phiền ngươi chứ?"
Ta khẽ mỉm cười.
Tống Dần đến rất nhanh, vừa nhìn thấy ta thì sắc mặt hắn lập tức cứng đờ.