Từ Đương Gia

Chương 2



Ta rũ mắt rồi xuống xe hành lễ.

 

Xung quanh đã quỳ xuống một khoảng.

 

Thái Tử bảo ta đứng dậy rồi lại ra hiệu cho những người khác miễn lễ, lúc này mới nhìn về phía Thanh Dương quận chúa.

 

"Ta đã nghe rồi, không cần ngươi nói thêm." Giọng điệu Thái Tử bình thản nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự sắc bén.

 

Ta rất kinh ngạc, không ngờ Thái Tử lại không hề thiên vị biểu muội của mình.

 

Thanh Dương quận chúa không được thiên vị nên tự biết nếu cứ giằng co thêm chỉ càng thêm xấu hổ, bèn dậm chân rồi lên xe.

 

Tống Dần hành lễ với Thái Tử rồi liếc nhìn ta, đang định theo Thanh Dương quận chúa lên xe thì Thái Tử lại nói: "Tống Hiếu Liêm, ngươi là người lanh lợi, hãy đến phía sau giải tỏa ùn tắc đi, vất vả cho ngươi rồi."

 

Sắc mặt Tống Dần trắng bệch đáp: "Được".

 

Xung quanh yên tĩnh, cuối cùng Thái Tử mới nhìn về phía ta rồi nhướng mày: "Nàng định thế nào?"

 

"Dân nữ đã mất hứng đi du xuân rồi, nên sẽ về ngay." Ta đáp.

 

Hắn khẽ gật đầu rồi chỉ thị vệ của mình: "Ngươi đi đánh xe, đưa người này trở về an toàn."

 

Ta hành lễ cảm tạ rồi lên xe.

 

Mãi đến khi về đến nhà, chờ thị vệ của Thái Tử rời đi, Minh Minh mới thở phào nhẹ nhõm rồi hạ giọng nói: "Không ngờ lại gặp Thái Tử, có phải hắn đã nhìn ra ngươi cố ý chặn xe gây tắc đường không?"

 

"Chắc là vậy." Ta bình thản đáp: "Cũng chẳng có gì, lỗi không phải ở ta."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Minh Minh lại vui vẻ trở lại mà nhắc đến Tống Dần: "Lần này thì danh tiếng của hắn và Thanh Dương quận chúa thối hoắc rồi, ta nghe mà hả dạ."

 

Ta khẽ cười.

 

Thực ra là do ta quá tin tưởng Tống Dần, chuyện của hắn đã sớm có manh mối rồi.

 

Ta vẫn nhớ mấy ngày trước trời đổ mưa.

 

Ta đến thư viện đưa ô cho hắn.

Ta từng không ít lần bước chân đến thư viện nơi hắn theo học. Bảy gian ký túc ở hậu viện, sáu gian là từ tiền túi ta rút ra quyên tặng.

Viện trưởng cảm kích vô cùng, chỉ tiếc ông ấy không hay rằng ta làm vậy chẳng vì lòng từ bi bác ái gì, chỉ là… sợ Tống Dần ở không thoải mái

Ta vừa đến cửa thì mới phát hiện bên trong có bảy tám học tử đang ngồi. Bọn họ không quen ta nhưng ta thì lại quen bọn họ.

 

"Cô nương tìm ai?" Dương Lăng nhìn ta, sự kinh ngạc trong mắt không hề che giấu.

 

"Ta tìm Tống Dần, hắn có ở đây không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Hắn đang ở phòng tiên sinh, sẽ quay lại ngay." Dương Lăng nghiêng đầu, vành tai hơi ửng hồng: "Cô nương là gì của Tống Dần vậy?"

 

Những người khác cũng đánh giá ta rồi trao đổi ánh mắt tràn đầy tò mò và phỏng đoán.

 

Trái tim ta chợt thắt lại. Xem ra ở bên ngoài, Tống Dần không hề nhắc đến ta dù chỉ một chữ, cũng như hôn ước giữa ta và hắn.

 

"Ta là..." Ta đang định nói thì Tống Dần đột nhiên mở cửa phòng bên cạnh, nhìn thấy ta thì sững sờ: "Sao nàng lại đến đây?"

 

Ta khẽ lắc chiếc ô trong tay.

 

"Tối nay có thể ta không về mà, nàng không cần phải đặc biệt đi một chuyến." Tống Dần dịu giọng nói, "Trời không còn sớm nữa, ta đưa nàng về nhé."

 

Ta gật đầu. Trong phòng, Dương Lăng và những người khác bắt đầu trêu chọc, hỏi Tống Dần ta là ai.

 

Ta cũng đứng chờ mà không đi, nghiêm túc nhìn Tống Dần, muốn biết hắn sẽ giới thiệu ta như thế nào.

 

"Nàng là muội muội của ta, các ngươi đừng trêu chọc làm nàng sợ." Tống Dần thuận miệng đáp lời mà không hề có chút ngập ngừng do dự nào.

 

Tiếng trêu chọc càng lớn hơn, có người hỏi hắn có thêm muội muội hồi nào.

 

Có người hỏi hắn: "Muội muội bao nhiêu tuổi, đã có hôn ước chưa?"

 

"Đừng nói những lời bậy bạ." Tống Dần sa sầm mặt ngăn cản bọn họ.

 

Ta khẽ gật đầu với mọi người trong phòng rồi men theo hành lang, bước đi không nhanh không chậm.

 

Tống Dần nói ta là muội muội, vậy ngày sau ta và hắn thành thân thì hắn sẽ giải thích thế nào với đồng học? Chẳng lẽ hắn sẽ nói hắn cưới muội muội của mình ư?

 

Hoặc có lẽ hắn chưa từng có ý định cưới ta?

 

"Tống gia muội muội." Dương Lăng bỗng nhiên vượt qua Tống Dần đuổi theo ta ra ngoài. Hắn đỏ mặt nhìn ta, trông có vẻ rất lúng túng.

 

"Nàng, ta, ta tên là Dương Lăng, Dương Lăng của phủ Dương thị lang ở phố đông."

 

Thiếu niên nói xong thì sâu sắc nhìn ta rồi đỏ mặt chạy về phòng.

 

Ta quay đầu lại, Tống Dần đang ngỡ ngàng đứng phía sau ta, sắc mặt trắng bệch.

 

"Ta tự mình về, ca ca không cần tiễn ta." Ta không nhìn Tống Dần nữa mà bung ô rồi bước vào màn mưa.

 

Thực ra, giấc mơ đẹp mà ta và Tống Dần cùng dệt đã vỡ tan trong trận mưa đó rồi.

 

Chẳng qua là ta tự lừa dối mình mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com