Từ Đương Gia

Chương 1



Bạn tốt Hứa Minh Minh muốn xuống xe dò xét xem sao.

 

Ta ngăn cản nàng ấy.

 

Minh Minh giận dữ không thôi: "Ngươi cung phụng hắn ăn học, vậy mà hắn lại đi bám cành cao để hạ thấp ngươi."

 

"Đồ sói mắt trắng, hôm nay ta nhất định phải đi tát hắn!"

 

Ta cười nói: "Nếu quả thật là hắn, đâu cần Minh Minh tự mình động thủ."

 

Ta và Tống Dần là thanh mai trúc mã.

 

Tống Dần thông minh hiếu học, ôn lương khiêm tốn, là thanh niên có triển vọng mà ai gặp cũng phải khen ngợi, tiền đồ vô lượng.

 

Ta không thể tin được một Tống Dần thông minh lại có thể phản bội mình.

 

Dù sao hắn cũng ăn của ta, dùng của ta nên một khi phản bội ta sẽ phải trả giá ra sao, hắn đã biết từ khi còn nhỏ.

 

Chẳng lẽ đối với hắn thì quận chúa cành vàng lá ngọc lại đáng giá đến vậy sao?

 

Ta vén rèm xe rồi nhìn sang xe ngựa bên cạnh, sắc mặt sa sầm.

 

Chiếc xe đó là do ta sắm cho hắn, con ngựa kéo xe cũng là do ta bỏ số tiền lớn mua về.

 

Ngay lúc này, rèm xe bên cạnh cũng được vén lên, lộ ra một gương mặt diễm lệ cùng với một bàn tay mà ta vô cùng quen thuộc ẩn sau gương mặt ấy.

 

Là Tống Dần.

 

Ta day day thái dương.

 

"Làm sao đây?" Minh Minh hỏi.

 

"Lát nữa ngươi hãy hỏi Tống Dần câu này." Ta nhướng mày nói.

 

Minh Minh ôm chầm lấy ta: "Ta biết ngay mà, Giảo Giảo sẽ không chịu uất ức đâu."

 

Ta bảo bà tử đánh xe đưa xe đến phía trước xe của bọn họ để chặn ngang giữa đường rồi sai bà tử đánh xe hòa vào đoàn xe nhà khác.

 

Rất nhanh phía sau xe của ta đã vang lên những tiếng chửi rủa, xe sau mắng xe trước, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

 

Ta vẫn đứng yên bất động lặng lẽ lắng nghe những lời chửi mắng.

 

Sau một chén trà, Thanh Dương quận chúa và Tống Dần cùng xuống xe. Tống Dần gõ vào thành xe của ta rồi cất tiếng gọi: "Làm phiền tránh ra một chút, xe của các ngươi đã chặn đường rồi."

 

"Rốt cuộc có biết đánh xe không vậy, có được dạy dỗ đàng hoàng không?" Thanh Dương quận chúa nói.

 

Trên đường đâu đâu cũng là những con người xôn xao xem náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dù sao, cả Tống Dần và Thanh Dương quận chúa đều là những nhân vật nổi tiếng ở kinh thành.

 

"Xin lỗi, bà tử đánh xe nhà ta hơi khó chịu trong người, bà ấy sẽ quay lại ngay." Ta bước ra, đứng trên đầu xe.

 

Ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía ta.

 

Có người kinh ngạc kêu lên: "Là Từ đương gia!"

 

Ta cũng kinh ngạc kêu lên: "Tống Dần, không phải chàng đi giải quyết công việc với tiểu hầu gia à, sao lại ở đây?"

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta chuyển tầm mắt xuống gương mặt quận chúa rồi kinh ngạc không thôi.

 

"Quận chúa?"

 

Sắc mặt Tống Dần bỗng trắng bệch. Hắn nhìn quận chúa rồi lại nhìn ta, một người tinh ranh như hắn vậy mà nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

 

"Có vấn đề gì sao?" Thanh Dương quận chúa khoanh tay nhìn ta: "Ta và bạn đi du xuân, cần phải nói cho ngươi biết à?"

 

Thanh Dương quận chúa không thể nào không biết Tống Dần đã có vị hôn thê.

 

Ta vẫn đứng ở trên xe mà nhìn xuống hai người: "Phải, chuyện của quận chúa không cần phải nói cho dân nữ biết."

 

Nhưng thân thể ta khẽ xoay sang nhìn về phía Tống Dần: "Nhưng ta đang hỏi vị hôn phu của ta."

 

Gương mặt Thanh Dương quận chúa đỏ bừng lên.

 

Tiếng cười xung quanh không biết vang lên từ chiếc xe nào.

 

"Tiểu hầu gia có việc đột xuất, bảo ta đi du xuân cùng quận chúa nên chưa kịp nói với nàng." Tống Dần tiến lên, hạ giọng nói: "Nàng đừng làm loạn."

 

Hắn hy vọng ta đừng làm loạn, khiến hắn mất mặt rồi ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.

 

Thế mà lại thành ta làm loạn ư?

 

Ta nhướng mày nói: "Chàng nam đơn nữ chiếc đi cùng quận chúa, thật là trái với lễ nghĩa! Chàng nên trở về nói với ta, để ta đi cùng mới phải."

 

Sắc mặt Tống Dần trắng bệch.

 

Tiếng cười xung quanh càng lớn hơn, những người không lộ mặt trong xe cười đến mức không kiêng nể gì.

 

Gương mặt Thanh Dương quận chúa đỏ như máu.

 

Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi cưỡi ngựa tiến đến. Gương mặt hắn tinh xảo, khí chất cao quý, ngồi trên lưng ngựa khiến người ta vừa nhìn đã biết thân phận hắn vô cùng bất phàm.

 

"Trước tiên hãy nhường đường đi." Nam tử nhàn nhạt nói, ánh mắt dừng lại trên gương mặt ta rồi khẽ khựng lại nhìn về phía Thanh Dương quận chúa.

 

"Thái Tử ca ca, không phải ta chặn đường mà là nàng!" Thanh Dương quận chúa tìm được cứu binh nên vội vàng tiến lên làm nũng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com