Từ Đương Gia

Chương 18



Tiêu Cảnh Di (phiên ngoại)

 

Năm ta ba tuổi, đã được lập làm Thái Tử. 

 

Mỗi ngày đều có người nói với ta, Thái Tử nên làm gì và không nên làm gì. 

 

Ta luôn nghiêm túc làm mọi việc. 

 

Mỗi người đều có trách nhiệm cần gánh vác, phụ hoàng là thế và ta cũng vậy.

 

Từ Giảo cũng thế.

 

Lần đầu tiên ta gặp nàng trong thư viện, nàng mặc một chiếc váy dài màu nhạt, dáng người cao gầy, mày mắt thanh tú nhưng ta chỉ cần nhìn một cái là biết ngay, nàng khác hẳn những nữ tử bình thường. 

 

Không phải vì nàng xinh đẹp mà là khí chất toát ra từ mỗi cử chỉ của nàng, đó là điều ta chưa nhìn thấy bao giờ. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Vậy nên ta bèn thuận nước đẩy thuyền chút tâm tư nhỏ của Lâm đại quan.

 

Ta thấy nàng ngồi trong đình không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà nói chuyện với Thanh Dương, cho dù đã cực kỳ tức giận nhưng vẫn giữ được lễ nghi và thể diện. 

 

Lúc đó ta nghĩ nếu nàng là nam nhi thì ta nhất định sẽ chiêu mộ nàng về bên mình. 

 

Nàng và ta thật giống nhau. 

 

Đều tỉnh táo biết rõ hoàn cảnh, trách nhiệm của mình và bình tĩnh xử lý những được mất của bản thân.

 

Lần thứ hai gặp mặt, nàng không nhìn thấy ta, nàng trả lại quà của Dương Lăng, lúc đó ta đang uống trà với viện trưởng nên vừa nhìn đã thấy nàng. 

 

Cuộc ẩu đả của những thiếu niên khiến nàng hổ thẹn và phẫn nộ, ta thấy trong ánh mắt nàng không giấu nổi sự thất vọng. 

 

Người tên Tống Dần kia không xứng với nàng.

 

Khi ý nghĩ này nảy ra, chính ta cũng giật mình, nhưng ngay sau đó lại nhận ra, ta không thể kìm nén được nữa. 

 

Nó như đám cỏ xanh mùa xuân, lớn lên cực nhanh, đến lần thứ ba gặp nàng đã xanh tốt um tùm. 

 

Nàng ngầm thể hiện thực lực của mình cho ta thấy thì sao ta có thể không hiểu chứ?

 

Lần thứ tư gặp nàng đã rất lâu sau đó, lẽ ra ta không nên đến nhưng vẫn khó nén lòng rung động mà muốn đến gần nàng hơn một chút. 

 

Nàng cúi đầu, điều ta muốn làm không phải là cầm lấy sổ sách mà là xoa xoa đỉnh đầu nàng rồi hỏi nàng có mệt không? 

 

Chắc chắn mệt rồi, bởi vì xuất chúng thì rất vất vả.

 

Hôm đó ta đưa nàng đi dọc theo lối đi ở ngoại đình, nàng theo sau ta, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn của nàng. 

 

Bốn phía yên tĩnh, ta rất muốn cứ đi mãi như vậy. 

 

Ngày đó ta đã sơ suất và làm nhiều chuyện không đúng mực, khiến nàng không được tự nhiên. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng có hơi kháng cự. 

 

Ta không nỡ để nàng khó xử, bèn quyết định kìm nén phần tình cảm này lại. Cứ nhẫn nhịn tháng này qua tháng khác…

 

Ngày nàng trở về, cuối cùng ta vẫn không kiềm chế được. 

 

Ta đã đánh giá quá cao định lực của mình. 

 

Ta thường nghe người ta nói tình yêu làm tổn thương người, và khi ta để lại chiếc lược mà rời khỏi nhà nàng, đã không thể bước đi một cách khí thế được nữa. 

 

Khi ta biết tin nàng mất tích thì tim như bị ai đó bóp chặt, cái gì mà đúng mực, kìm chế, cái gì mà Thái Tử nên làm gì hay không nên làm gì, ta đều không còn để tâm nữa.

 

Ta bóp chặt cổ Uy Viễn hầu, ta chỉ muốn bóp c.h.ế.t ông ta. 

 

Nàng đã ngăn cản ta. 

 

Ta nghĩ người khó chịu nhất là nàng, ta không thể để nàng phải gánh thêm tiếng xấu mê hoặc tâm trí Thái Tử. 

 

Ta không nỡ vì nàng đã vất vả như vậy rồi.

 

Đêm giao thừa năm ấy, ta và Tống Dần nói chuyện trong ngõ, nàng mở cửa nói với ta: "Ngoài trời lạnh lắm, vào nhà rồi nói." 

 

Nghe xem! 

 

Nàng nói là vào nhà rồi nói. 

 

Trên con đường nhỏ, ta như một thiếu niên mới chớm biết yêu, vội vàng tự xưng tên. 

 

Chắc chắn nàng đã cười ta ngây ngô. 

 

Nhưng nàng không biết đây đã là sự kìm nén của ta rồi.

 

Quá trình để nàng trở thành thê tử của ta không hề dễ dàng nhưng cuối cùng sẽ thành thôi, vì hôn sự mà ta nguyện ý đối phó với người ngoài, chẳng qua không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng thôi. 

 

Thế nhân luôn khắt khe với nữ giới, dù bọn họ không dám nói ta mê sắc mất trí nhưng sẽ mắng nàng là yêu nữ họa thủy. 

 

Ta muốn nàng đàng hoàng gả cho ta, đứng bên cạnh ta. 

 

Nữ tử mà ta kính trọng xứng đáng được tất cả mọi người trên thế gian này kính trọng!

 

Nàng vì ta sinh con dưỡng cái đã trải qua bao gian khó nhưng chưa từng than thở nửa lời. 

 

Nàng nói với ta hoa trong tường rất đẹp. 

 

Ta giam nàng trong nội cung, trói buộc chân tay nàng thi triển hoài bão nhưng nàng lại đến an ủi ta. 

 

Giảo Giảo của ta, nàng là vầng trăng. 

 

Bình thản và thong dong như nàng, như trăng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com