Từ Đương Gia

Chương 19



Tống Dần (phiên ngoại).

 

Giảo Giảo là người không thể thiếu trong sinh mệnh ta. 

 

Trong cuộc sống, nàng chăm sóc ta từ băng mùa hè đến than mùa đông, nàng đều sắp xếp chu đáo tỉ mỉ. 

 

Ta yêu nàng, kiên định không đổi. 

 

Tình yêu này khắc sâu vào xương cốt ta, một trong những mục đích khiến ta chăm chỉ học hành chính là muốn kiếm cáo mệnh cho nàng. 

 

Để nàng có thể như những phu nhân quyền quý khác, tao nhã cao quý ở trong nội trạch, ngày tháng an nhàn tự tại.

 

Nhưng con đường này rất khó khăn, càng trưởng thành ta càng hiểu rõ sự gian nan đó. 

 

Đồng học đều có xuất thân và chỗ dựa, ngay cả Dương Lăng cũng có cha là quan tứ phẩm, thuộc gia đình thư hương. 

 

Ta cũng muốn có chỗ dựa có thể giúp ta.

 

Ta tình cờ gặp Thanh Dương quận chúa.

 

Thanh Dương quận chúa có ý với ta nhưng ta không hề thích nàng ta. 

 

Nàng ta không xinh đẹp, thông minh, không hiểu chuyện bằng Giảo Giảo nhưng mà…

 

Nàng ta là quận chúa.

 

Nàng ta giúp ta tiến cử với huynh trưởng của nàng ta, nhờ đó mà ta được làm môn sinh của Từ các lão. 

 

Đó là thủ phụ, ta kích động đến mất ngủ mấy đêm. 

 

Ta nói với Giảo Giảo, nàng cũng vui thay cho ta. 

 

Ta biết Giảo Giảo là người thông minh, nàng có thể hiểu những nỗ lực ta làm đều vì tương lai của chúng ta. 

 

Vậy nên ta nghĩ ta có thể thuyết phục Giảo Giảo để nàng đợi ta ba năm, ba năm sau ta sẽ cưới nàng làm thiếp. 

 

Chúng ta yêu nhau như vậy, nàng lại hiểu đại thể mà biết nhẫn nhịn, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.

 

Nhưng nàng đã từ chối ta. 

 

Ta không thể hiểu nổi, đã nói yêu ta, đã nói cả đời ở bên nhau thì những uất ức này có gì mà không thể nhẫn nhịn được chứ? 

 

Nhưng Giảo Giảo lại từ chối một cách dứt khoát khiến tim ta tan nát. 

 

Nàng chắc chắn là nhất thời bồng bột, đợi nàng bình tĩnh lại sẽ hiểu lời ta nói là có lý, nàng là thương nữ, suy cho cùng cũng chỉ là một thương nữ mà thôi. 

 

Từ đương gia có phong quang đến mấy, cũng khó có được sự kính trọng chân thành từ thế nhân. 

 

Ta không quấy rầy nàng, ta nguyện ý đợi nàng nghĩ thông suốt.

 

Chắc chắn nàng sẽ đau lòng. 

 

Vì nàng không ngừng rời đi, gần như không trở về kinh thành. 

 

Nàng cũng đạt được vài vinh dự, còn có cả tấm biển hiệu ngự ban kia nữa.

 

Nhưng sao nàng lại được ngự phong tam phẩm và tiếp quản phủ nội vụ chứ? 

 

Ta còn chưa có quan phẩm thì làm sao nàng có thể chứ? 

 

Rõ ràng đã nói ta sẽ kiếm cáo mệnh cho nàng mà.

 

Ta hoảng loạn, ta muốn khuyên nàng rằng nữ giới lên đỉnh cao sẽ trở thành mục tiêu của mọi mũi dùi, như vậy không tốt cho danh tiếng của nàng. 

 

Sau này vào cửa, quận chúa chắc chắn sẽ làm khó nàng. 

 

Nhưng nàng lại bảo ta cút. 

 

Quả nhiên, quận chúa đã đi gây khó dễ cho nàng nhưng… Tại sao Thái Tử lại ở đây? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lòng ta hoảng loạn vô cùng, vì ánh mắt Thái Tử nhìn nàng chứa đầy sự yêu thích không hề che giấu.

 

Điều ta lo lắng đã xảy ra, Thái Tử thích Giảo Giảo. 

 

Không phải nàng không chịu làm thiếp sao? 

 

Trắc phi của Thái Tử cũng là thiếp. 

 

Không ngờ Thái Tử lại muốn cưới nàng làm Thái Tử phi. 

 

Làm sao nàng có thể làm Thái Tử phi được chứ? 

 

Giảo Giảo là thương nữ, nàng làm Thái Tử phi là không hợp tổ chế mà. 

 

Ta muốn nhắc nhở Thái Tử rằng Thái Tử đã bị tình yêu làm cho mất trí rồi. 

 

Nhưng Thái Tử vẫn cố chấp làm theo ý mình.

 

Giảo Giảo đã thật sự xuất giá, ta đứng bên đường nhìn nàng dáng vẻ uyển chuyển và yêu kiều với khí chất ung dung, cao quý trong kiệu. 

 

Giảo Giảo của ta, nàng không phải nhất thời bồng bột mà nàng sắp gả cho người khác rồi.

 

Phải làm sao đây, phải làm sao đây? 

 

Rõ ràng đã nói cả đời ở bên nhau mà. 

 

Rõ ràng đã nói tình yêu của chúng ta sẽ thiên trường địa cửu mà. 

 

Ta phải làm sao mới có thể tìm nàng về đây?

 

Ta đi tìm Dương Lăng, hai chúng ta uống đến say khướt, Dương Lăng chỉ vào mũi ta mà chế giễu ta. 

 

Hắn nói cảm ơn ta, bởi vì nhờ thằng ngốc tự cho mình là đúng như ta, coi châu báu là mắt cá này mà Giảo Giảo mới có thể làm Thái Tử phi, mới có thể thể hiện năng lực và tài hoa của nàng tốt hơn. 

 

Dương Lăng cười lớn không ngừng. 

 

Ta ôm đầu quỳ trên mặt đất, từng cảnh tượng đã qua hiện lên trong đầu ta. 

 

Là ta sai rồi sao?

 

"Ngươi không sai, chỉ là ngươi không xứng với nàng." Dương Lăng cười đến đáng ghét, đáng hận! 

 

Không phải, không phải thế.

 

“Từ tâm trí đến tầm nhìn, ngươi đều không xứng với nàng." Dương Lăng nói. 

 

Ta nằm trên tấm đá xanh lạnh lẽo, tuyết rơi trên mặt và mi mắt ta, khiến tim ta như bị người ta đào rỗng, trống rỗng đến mức có gió lùa qua.

 

Ta lạnh quá! 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Giảo Giảo, ta lạnh quá! 

 

Mỗi năm trước đây, nàng đều giúp ta chuẩn bị than sưởi. 

 

Mùa đông không có nàng thật khó chịu đựng. 

 

Cuộc đời không có nàng thì ta phải sống tiếp thế nào đây?

 

Ta hối hận rồi. 

 

Quay đầu lại nhìn ta một lần nữa được không? 

 

Giảo Giảo, ta sai rồi! 

 

Cầu xin nàng quay về. 

 

Cầu xin nàng!

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com