Từ Đương Gia

Chương 17



Ngày hôm sau về nhà ta, ta mới biết Thái Tử chu đáo hơn ta tưởng.

 

Ngay cả họ hàng xa đến lén nhìn Thái Tử, hắn cũng đều chuẩn bị quà.

 

Hôm đó mẹ nói với ta rằng bà hãnh diện vô cùng, mộ cha ta đều phát sáng lấp lánh.

 

Ba ngày nghỉ trôi qua cực nhanh, ta đến phủ nội vụ, cả phòng người cung nghênh ta và gọi ta là Thái Tử phi.

 

Lâm đại quan lườm ta rồi lại thêm cho ta một phần quà mừng.

 

“Ngay cả tạp gia cũng giấu, nương nương kín miệng thật.”

 

Ta cười đỡ cánh tay ông ta rồi khẽ nói: “Chuyện chưa thành mà nói với ngài, chẳng phải khiến ngài cũng phải lo lắng sao? Ta không nỡ.”

 

Lâm đại quan hừ một tiếng rồi lại cười.

 

Phủ nội vụ rất bận, Thái Tử cũng bận, mỗi ngày chúng ta cùng ra ngoài rồi chia tay ở Kim Thủy Hà, hắn đi kim điện thượng triều, ta đến phủ nội vụ làm việc.

 

Những người bất mãn với việc ta đảm nhiệm việc công trong triều, khi nhìn thấy sổ sách đẹp đẽ của phủ nội vụ cũng không còn lời nào để nói.

 

Hiếm khi ta được hưu mộc nên Thái Tử cũng đẩy việc trong tay để ở lại trong nhà.

 

“Điện hạ vẽ đẹp quá, nét bút của ta vẫn còn non nớt.” Ta ngắm bức vẽ trên giấy rồi nghĩ đến của tranh của mình, thực sự cảm thấy xấu hổ.

 

Thái Tử dừng lại hỏi ta: “Cô vẽ cho nàng một bức được không?”

 

“Được. Vậy ta đi thay bộ y phục rực rỡ hơn, trâm cài tóc cũng phú quý một chút.” Ta cười nói.

 

Thái Tử nói tùy ta, ngay cả cài hoa đầy đầu cũng đẹp.

 

Ta dở khóc dở cười đi thay y phục.

 

Khi quay về thư phòng, trong thư phòng lại có khách, Thái Tử bình thản nhìn cặp phu thê đối diện.

 

Là Tống Dần và Hứa Thấm, người đã bị phế bỏ phong hiệu Thanh Dương quận chúa.

 

Hai người họ cúi đầu đứng trước mặt Thái Tử, không biết đã nói gì mà mắt Hứa Thấm đã sưng húp vì khóc.

 

Ta vừa bước vào, nước mắt nàng ta lập tức ngừng lại rồi nén sự không phục nhìn ta.

 

“Lễ nghĩa đâu?” Thái Tử trầm giọng nói.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Hứa Thấm và Tống Dần cùng nhau hành lễ với ta: “Thỉnh an Thái Tử phi nương nương.”

 

Ta vòng qua họ, ngồi cạnh Thái Tử rồi khẽ “ừm” một tiếng nhàn nhạt.

 

“Có chuyện gì vậy?” Ta hỏi Thái Tử.

 

“Từ các lão đã cáo lên cô rằng Tiểu Tống đại nhân đảm nhiệm chức tu soạn điển lục nhưng lại suốt ngày lêu lổng không chuyên tâm nghiệp vụ, nên muốn đuổi hắn khỏi Hàn Lâm Viện.” Thái Tử hờ hững nói.

 

Tống Dần cúi đầu lắng nghe, có lẽ là vì có mặt ta nên hắn xấu hổ đến mức hầu như đứng không vững.

 

“Thái Tử ca ca, hắn không hề không chuyên tâm mà là Từ các lão cố ý gây khó dễ cho hắn.” Hứa Thấm giận dữ nói.

 

Nàng ta nói xong rồi lại đột nhiên bất mãn nhìn về phía ta.

 

“Bọn họ đều biết chuyện Dục Anh và Thái Tử phi năm xưa, giờ đều cố ý gây khó dễ cho Dục Anh, muốn vạch rõ ranh giới với hắn để thể hiện lòng trung thành với Thái Tử phi đấy mà.” Hứa Thấm lớn tiếng nói.

 

Sắc mặt Thái Tử lập tức trầm xuống.

 

Ta “cộp” một tiếng đặt chén trà xuống rồi nhướng mày nhìn Hứa Thấm: “Tống phu nhân có khuôn mặt mười chín tuổi nhưng đầu óc lại dừng ở tuổi lên ba à?”

 

“Ngươi!” Hứa Thấm bất mãn nhìn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ngươi đến phủ Thái Tử cầu xin, là nghĩ rằng điện hạ nhân nghĩa sẽ giúp Tiểu Tống đại nhân hay muốn ta niệm tình cũ mà giúp, hả?”

 

Toàn thân Hứa Thấm run rẩy, m.á.u trên mặt cũng rút đi hết.

 

“Về sau nếu ngươi còn nói năng lung tung thì ta sẽ thật sự làm điều gì đó, cũng coi như dẫn dắt dư luận, chỉ đường dẫn lối cho mọi người.”

 

Ta nói xong rồi nhìn sang Tống Dần.

 

“Tiểu Tống đại nhân, Tống phu nhân không hiểu thì ngươi thì phải hiểu chứ!”

 

“Vâng, vi thần biết tội, vi thần cáo lui.” Tống Dần bảo Hứa Thấm đi, Hứa Thấm quay đầu nhìn ta ấm ức đến mức nước mắt cứ thế tuôn rơi.

 

Trong lòng ta đang tức giận, đột nhiên một bàn tay đặt lên đỉnh đầu ta rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

 

Ta quay lại nhìn Thái Tử.

 

Thái Tử lại cười.

 

Ta cũng bật cười rồi trách yêu hắn: “Điện hạ dễ tính thật đấy.”

 

Hắn lại nắm tay ta áp lên mặt vuốt ve, chỉ cười mà không nói, nhưng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Ta cũng thấy giận hờn quá vô vị, bèn học theo cách của hắn véo véo má hắn.

 

Cuối năm đó, ta có tin vui.

 

Tháng tám năm sau, ta hạ sinh một đứa bé, mọi việc thuận lợi nhưng chỉ có Thái Tử lại lâm bệnh nặng một trận, thái y nói là do hắn lo nghĩ quá độ. 

 

Ta nghĩ kể từ khi ta có thai, ngày nào hắn cũng cùng bà đỡ và thái y bàn chuyện sinh nở. 

 

Có lẽ vì biết quá nhiều nên trong lòng lại càng lo lắng hơn. 

 

Hắn không cho phép ta sinh nữa nhưng thân thể ta quá tốt, thế mà năm sau lại mang thai.

 

Thái Tử sút mấy cân, hắn đặt một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường ta, đêm đến chỉ cần ta trở mình thì hắn sẽ tỉnh giấc nhìn ta hồi lâu. 

 

May mà mọi việc thuận lợi. Khi đứa bé thứ hai chào đời, Thái Tử lại sốt hai ngày, ta bật cười vì cứ như thể hắn sinh con vậy.

 

Không phải ta quá thích trẻ con mà chẳng qua hắn là trữ quân, lại không nạp thêm người mới vào cửa nên ta đành phải vất vả chút. 

 

Vì vậy cách hai năm, ta cố ý mang thai đứa thứ ba. 

 

Khi đứa bé chào đời, là một bé gái. 

 

Ta hạ quyết tâm không sinh nữa, Thái Tử thật sự thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi trưởng tử mười hai tuổi, thánh thượng băng hà, Thái Tử kế vị, ta và hắn đứng trên kim điện cao ngất mà nhìn trăm quan quỳ lạy đen kịt một khoảng, trong lòng vô cùng phức tạp.

 

Ta nhớ lại cảnh tượng ngày đầu tiên tiếp quản tiệm trà rồi bị chưởng quầy ức hiếp, một mình trốn trong xe ngựa mà khóc. 

 

Ta nhớ đến cảnh tượng khi mở rộng cửa hàng đầu tiên, ta ngồi trong xe ngựa uống rượu. 

 

Ta nhớ đến tết thượng tị năm ấy, ta nghe Tống Dần và Hứa Thấm nói rằng Từ Giảo chỉ là phụ nhân tầm thường, sao có thể sánh với quận chúa xinh đẹp như hoa. Khi đó ta ngồi trong xe ngựa mà lòng nặng trĩu u buồn. 

 

Ta nhớ đến cảnh tượng ta theo sau xe ngựa của Thái Tử rước tấm biển hiệu ấy về nhà.

 

Năm này qua năm khác hoa chẳng đổi thay mà người cũng không đổi thay.

 

"Hoàng thượng."

 

Hắn nghe vậy thì dịu dàng nhìn ta.

 

"Hoa trong tường rất đẹp." Ta nói với hắn.

 

Người ta yêu thương ấy vẫn luôn ở bên ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com