Từ Đương Gia

Chương 16



Đêm đó ta mơ rất nhiều, mơ thấy trên kim điện, ngự sử công kích ta xuất thân thấp hèn, mơ thấy Thái Tử bị họ mắng chửi là hôn quân nghìn đời.

 

Ta tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ dần sáng lên, lại không kìm được bật cười.

 

Cười cho sự rụt rè sợ sệt của chính mình.

 

Sau khi rửa mặt xong, ta đang chọn y phục thì Thanh Hòa lại bảo ta Thái Tử đã đến.

 

“Ngài ấy đang ngồi ngoài sảnh.” Thanh Hòa nắm tay ta, mắt đỏ hoe: “Điện hạ mang thiệp mời tới, mời thái thái cùng đi.”

 

Ta rất bất ngờ: “Thiệp mời của ai vậy?”

 

Giọng Thanh Hòa run rẩy: “Là do hoàng hậu nương nương viết.”

 

Ta rũ mắt, khóe mắt nóng bừng.

 

Hắn vì ta mà làm mọi chuyện một cách tỉ mỉ và thể diện như vậy, khiến ta rất cảm động.

 

Ta nghĩ, sau này hắn có thể cưới thêm người mới nhưng vào giờ phút này, hắn xứng đáng để ta dốc lòng.

 

“Giúp ta chải tóc.”

 

Ta mặc trang phục lộng lẫy, rồi nắm tay mẹ tiến vào cung Khôn Ninh.

 

Thái hậu và hoàng hậu đang ngồi trong cung Khôn Ninh, mẹ ta vừa định quỳ xuống thì ma ma của cung Khôn Ninh đã đỡ bà dậy, mày mắt niềm nở nói: “Mời phu nhân ngồi.”

 

Thái hậu ngồi chốc lát rồi rời đi, mẹ ta và hoàng hậu trò chuyện rất vui vẻ.

 

Ta cùng Thái Tử đi chúc tết thánh thượng.

 

Trong thư phòng, thánh thượng lo lắng nói: “Nếu Từ quan gia làm Thái Tử phi, vậy phủ nội vụ của trẫm phải làm sao đây?”

 

Ta sững sờ, không ngờ thánh thượng lại lo lắng chuyện này.

 

“Nhi thần đâu có trói tay chân nàng lại.” Thái Tử nói.

 

Thánh thượng lại nhìn ta.

 

“Dân nữ không ngại vất vả, chỉ cần không gây thêm phiền phức cho thánh thượng và điện hạ là được.”

 

Thánh thượng hạ giọng nói: “Ngươi cứ việc làm chuyện của ngươi, những phiền phức đó Cảnh Di sẽ tự giải quyết.”

 

Ta cười đáp: “Vâng”.

 

Cả thành đều biết Thái Tử đã ăn bữa cơm giao thừa ở nhà ta, cả thành đều nghe đồn thương nữ Từ Giảo xuất thân thấp kém sắp trở thành Thái Tử phi.

 

Có tiếng nói phản đối nhưng đều nhắm vào Thái Tử, hắn vẫn ung dung xử lý.

 

Khi xuân sang, tiếng phản đối không còn, thế là ta nhận được thánh chỉ ban hôn.

 

Ta vẫn bận rộn việc của mình, việc hôn sự trong cung tự có người đến lo liệu.

 

Cho đến ngày mười bảy tháng chín, một ngày trước khi ta xuất giá, ta mới có cảm nhận chân thực.

 

Ta sắp thành thân rồi.

 

Trong kiệu hoa đỏ, ta cách tấm màn châu nhìn thấy Tống Dần bên đường, không biết hắn đã để râu từ khi nào, nhưng ánh sáng trong mắt tối sầm, đứng giữa đám đông đã trở nên mờ nhạt.

 

Kiệu vượt qua hắn, mà ta cũng không hề ngoảnh đầu lại.

 

Sau khi vào hỷ phòng, trải qua lễ nghi, Thái Tử và ta ngồi cạnh nhau trên giường.

 

“Giảo Giảo.”

 

“Ừm?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nắm tay ta, ngón tay hắn vẫn ấm áp như khi lướt qua mu bàn tay ta bên ngoài thư phòng.

 

“Cô đã toại nguyện rồi, còn nàng thì sao Giảo Giảo?”

 

“Chưa.” Ta đáp, hắn ngẩn ra rồi nhìn ta mỉm cười.

 

“Ta còn muốn bạc đầu giai lão sống bên nhau trọn đời với điện hạ.” Ta nói với hắn.

 

Ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp ôm ta vào lòng.

 

“Được, chúng ta sẽ sống bên nhau trọn đời.”

 

------------------

 

Sáng sớm tỉnh dậy, Thái Tử lại chưa đi.

 

Hắn dựa vào đầu giường đọc sách, thấy ta tỉnh thì đặt sách xuống rồi véo nhẹ má ta.

 

“Giảo Giảo tỉnh rồi, muốn ngủ tiếp hay dậy dùng bữa?”

 

Giọng hắn hơi khàn như nốt trầm trên dây đàn, ta nghe xong mà má hơi nóng lên, kéo chăn che đi nửa khuôn mặt.

 

“Dậy đi. Điện hạ có muốn đi rửa mặt trước không?”

 

Thái Tử biết ta ngượng ngùng nên cười đứng dậy giúp ta buông rèm giường, lát sau Thanh Hòa lập tức bước vào.

 

“Bữa sáng mang đến đều là món người yêu thích.” Thanh Hòa vừa hầu hạ ta mặc y phục vừa lầm bầm bên tai kể về sự tinh tế của Thái Tử.

 

Ta cười lắng nghe mà trong lòng ấm áp.

 

Sau khi dùng bữa sáng, chúng ta ngồi đối diện nhau, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta, ta dứt khoát nhìn thẳng lại.

 

Hắn lập tức giãn mày giãn mặt, vẻ mặt tràn đầy ý cười.

 

Vào cung thỉnh an, đương nhiên là cực kỳ náo nhiệt.

 

Dòng chính bên ngoại của Thái Tử đều đang đợi chúng ta ở cung Khôn Ninh.

 

Ta dựa theo lễ tiết của những gia đình bình thường mà tặng quà cho các hậu bối theo sở thích cá nhân của họ.

 

Trong cung Khôn Ninh, hơn chục đứa trẻ lớn nhỏ lập tức vây quanh ta líu lo nói chuyện.

 

Trẻ con vui vẻ, tất nhiên trưởng bối cũng vui lây, ngay cả những người bất mãn với xuất thân của ta cũng bị không khí vui tươi lây nhiễm.

 

Hoàng hậu vui vẻ khiêu khích tẩu tẩu ruột thịt của mình.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Ta biết tẩu tẩu bên nhà ngoại của bà ấy, vì chuyện của ta mà mấy lần vào cung gây rối, bởi vì bà ta cũng có hai nữ nhi chờ gả.

 

“Hai nữ nhi kia nhà ngươi có khi còn chẳng bằng một ngón tay của Giảo Giảo.” Hoàng hậu ghé sát người vào tẩu tẩu, chỉ chỉ vào đầu mình: “Bản cung cần con dâu thông minh, chứ không cần bình hoa di động.”

 

Tẩu tẩu bà ấy đang mân mê cây bút lông ngỗng ta tặng nhi tử bà ta mà không nói gì.

 

Nhi tử bà ta thích thú giật lấy rồi náo loạn đòi viết chữ ngay.

 

“Ngày thường bảo con viết chữ cứ như muốn lấy mạng con, hôm nay là bị hồn ma nào nhập vậy?” Bà ta khinh thường nói.

 

“Bút thú vị nên con muốn thử.”

 

Hoàng hậu cho người đi lấy giấy mực, lũ trẻ tụm lại với nhau nghiên cứu quà tặng của mình.

 

“Lễ vật nàng chọn rất khéo!” Thái Tử nói.

 

“Muốn để bọn trẻ thích ta, quả thật ta đã dùng chút tâm tư.” Ta khẽ nói.

 

“Giảo Giảo xuất sắc như vậy, ai mà không thích nàng chứ?” Thái Tử nói.

 

Ta liếc nhìn hắn rồi cố nén cười.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com