Sau đó Minh Minh gọi tên ta, khóc lóc xông vào phòng rồi cũng khóc òa. Sau khi khóc và mắng xong thì nàng ấy vừa lau nước mũi vừa quay đầu lại, thấy Thái Tử đang ngồi nghiêm chỉnh.
Nàng ấy vội bịt miệng để lộ đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ rồi bắt đầu nấc cục.
Thái Tử nhìn chiếc hộp gỗ trên đầu giường ta rồi khẽ gật đầu.
"Nàng cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai cô lại đến thăm nàng."
Ta nói được rồi để mẹ tiễn hắn.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, ta tựa vào đầu giường mân mê chiếc lược gỗ, trước mắt là dáng vẻ nổi trận lôi đình của Thái Tử hôm nay.
Thực ra hắn không cần thiết phải làm vậy.
Hậu cung của thánh thượng chỉ có hoàng hậu và quý phi, quý phi không có con trai mà chỉ sinh được hai vị công chúa.
Thái Tử có người đệ đệ ruột duy nhất nhưng giờ cũng mới tám tuổi.
Thế nên, những sóng gió do thái hậu và Uy Viễn hầu phủ dấy lên đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Nhưng hắn…
Ta kéo chăn che mặt, ép mình ngủ.
Ta nghỉ ngơi hai ngày, mỗi ngày Thái Tử đều đến vào giờ ngọ nhưng không nán lại lâu.
Ngày ba mươi tết này, cả nhà Tống gia ở cạnh bên cùng kéo đến.
Mẹ Tống Dần nói muốn cùng đón năm mới, nhưng mẹ ta cầm d.a.o thái rau đứng ở cửa cười khẩy: “Vương thị, nếu ngươi không cần mặt mũi thì ta sẽ chịu khó cắt giúp ngươi một chút vậy.”
Mặt mẹ Tống Dần xanh đỏ đan xen.
Ta và Tống Dần vẫn đứng trong ngõ nói chuyện, hắn cầu ta giúp hắn: “Chỉ cần nàng nói một lời thì thánh thượng và Thái Tử đều sẽ nghe, nàng giúp ta được không?”
Thê tử hắn đã bị cấm túc, hắn bị đồng liêu cô lập nên giờ đang muốn điều chuyển khỏi Hàn Lâm Viện.
“Tống Dần, nếu ta là ngươi thì sẽ không đến nữa.” Ta xoay người về nhà, Tống Dần lại nắm lấy tay áo ta: “Giảo Giảo, ta nguyện ý hòa ly với nàng ta để cưới nàng làm thê tử!”
Ta quay đầu nhìn hắn.
Đúng lúc này ở đầu ngõ, Thái Tử bước đến, sau lưng hắn là một hàng nội thị mang lễ vật năm mới.
Hắn lạnh nhạt dừng mắt ở bàn tay Tống Dần đang nắm tay áo ta.
Tống Dần quỳ xuống.
Ta hành lễ rồi dẫn nội thị về phủ trước, đợi đến khi ta quay lại thì cách cánh cửa gỗ khép hờ, nghe thấy Tống Dần nói: “Nàng là thương nữ, điện hạ cưới nàng làm Thái Tử phi thì không hợp tổ chế.”
Thái Tử đáp lại hắn: “Sau khi cô cưới nàng làm thê, chẳng phải tổ chế đã có rồi sao?”
Ta biết Tống Dần kinh ngạc, vì ta cũng vậy.
Ta mở cửa, Thái Tử và Tống Dần đều nhìn về phía ta.
Ta nói với Thái Tử: “Ngoài này lạnh lắm, về nhà nói chuyện.”
Thái Tử cười, bước chân có vẻ nhẹ nhàng.
Ánh mắt ta và Tống Dần giao nhau, sắc mặt hắn tái nhợt, tiều tụy, ta đóng cửa lại.
-------------------
Thái Tử dừng lại trên lối đi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiêu Cảnh Di.” Ánh mắt hắn đầy ý cười nhìn ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, gò má hơi nóng.
Ta biết tên hắn, tên thật là Tiêu Dập, tên tự là Cảnh Di.
Tay hắn đặt lên đỉnh đầu ta đang cúi, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Cô nên xưng hô với nàng thế nào?”
“Từ Giảo.” Ta biết hắn cố ý hỏi, sắc mặt bèn nóng bừng đáp: “Điện hạ có thể gọi dân nữ là Giảo Giảo.”
Hắn khẽ “ừm” một tiếng, chắp tay sau lưng đi trước rồi đột nhiên dừng lại.
Ta không hiểu.
Hắn lại nhìn ta, giọng điệu triền miên.
“Giảo Giảo.”
Ta bật cười, nhưng hắn lại gọi thêm lần nữa, rồi hơi cúi người đến gần ta hơn một chút.
Trên người hắn có mùi hương thanh mát nhẹ nhàng.
“Cô thường nghe người khác gọi nàng như vậy, ngay cả Lâm đại quan cũng từng gọi nàng là Giảo Giảo trước mặt cô.”
Giọng hắn hơi chua.
“Chỉ riêng cô là không thể.”
Ta cúi đầu mím môi cười.
Ba mươi tết hàng năm trong nhà rất náo nhiệt, chỉ có năm ngoái lạnh lẽo vắng vẻ, còn năm nay lại trở nên đông vui.
Đặc biệt là mẹ ta bận rộn đến chân không chạm đất, trong ngoài nhà bếp chỉ nghe bà quát tháo mắng người.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Các đầu bếp nữ và bà tử bị mắng cũng không hề bất mãn, từng người một đều nhe răng cười, ước gì dốc hết sức lực làm ra những món ăn vừa lòng.
Thái Tử mời mẹ ta ngồi ghế chủ vị, mẹ từ chối vài lần rồi vui vẻ ngồi xuống.
Bà hơi dươmg dương tự đắc khi tự nhận mình là trưởng bối.
“Điện hạ không về cung, có sao không?” Mẹ ta tự tay gắp thức ăn cho Thái Tử.
Nội thị thử món sợ đến vã mồ hôi lạnh nhưng bị Thái Tử liếc mắt qua, bèn cúi đầu lui xuống.
Thái Tử nhìn ta rồi cười đầy thâm ý: “Phụ hoàng và mẫu hậu đều biết cô đang làm gì.”
Ánh mắt và khóe mày mẹ ta đều lộ rõ vẻ đắc ý.
Ta không ngăn mẹ vì ta sợ làm bà mất hứng.
Sau bữa ăn, ta tiễn Thái Tử ra phủ, hắn hỏi ta ngày mai có muốn tiến cung chúc tết không.
“Có hợp lý không?” Ta hỏi hắn.
“Giảo Giảo nguyện ý thì sẽ hợp lý.” Hắn đáp lại ta.
Ta gật đầu rồi tiễn hắn ra đến cửa.
Hắn lên xe ngựa, vén rèm cửa sổ nhìn ta.
Trong đêm tối, nơi hắn ở sáng bừng, ánh mắt hắn ấm áp, lòng ta nhất thời nóng rực bước thêm mấy bước, hắn lại lập tức xuống xe tiến về phía ta.
“Sao vậy?” Hắn rũ mắt nhìn ta.
Ta lại vì mấy bước vừa rồi của mình mà cảm thấy ngượng ngùng, hít sâu một hơi lắc đầu nói: “Điện hạ đi thong thả.”
Dường như hắn vẫn muốn xoa đầu ta nhưng lại nhịn xuống mà lên xe.