Từ Đương Gia

Chương 14



Bên ngoài căn phòng là một khoảng sân, trong tuyết hỗn loạn có rất nhiều người đang đứng.

 

Người dẫn đầu là Uy Viễn hầu.

 

Lúc này ta mới biết, Thanh Dương quận chúa sợ ta bị tìm thấy dễ dàng nên đã giam ta ở hậu viện hầu phủ.

 

Ai dám đến hầu phủ lục soát chứ? Ai có thể tìm thấy được?

 

"Điện hạ, đây, đây chắc chắn là hiểu lầm." Uy Viễn hầu liếc nhìn ta rồi vội vàng giải thích, Thái Tử xông tới bóp lấy cổ ông ta.

 

"Hiểu lầm cái gì?" Thái Tử hỏi ông ta.

 

"Ngài." Mũi chân Uy Viễn hầu rời đất, liều mạng giãy giụa: "Ta, ta là cữu cữu của ngài, sao ngài có thể..."

 

"Cô cứ nghĩ ngươi là người thông minh, chuyện gì có thể làm, ai không thể chạm vào thì ngươi cũng nên biết rõ!" Thái Tử nói rõ ràng từng chữ từng câu.

 

Ta bất ngờ nhìn Thái Tử, người của phủ Uy Viễn hầu cũng đã sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

 

Thái Tử vốn luôn trầm ổn nội liễm, vậy mà lại nổi trận lôi đình bất chấp hậu quả.

 

Thái Tử không nên trở mặt với Uy Viễn hầu.

 

Bởi vì đánh Uy Viễn hầu chẳng khác nào vả vào mặt thái hậu, dù chỉ bắt một đứa nhỏ trên phố hỏi một câu thì lựa chọn cũng sẽ sáng suốt hơn Thái Tử lúc này.

 

Nhưng hắn đã không làm vậy.

 

Hắn điều binh phong tỏa phủ Uy Viễn hầu, mang theo Uy Viễn hầu, Thanh Dương quận chúa và cả ta tiến vào hoàng cung.

 

Vào cung là điều ta muốn.

 

Hắn hỏi ta có mệt không, ta nói ta có thể chịu được.

 

"Được." Hắn nhìn ta thật kỹ rồi cúi người xoa đầu ta: "Vậy nàng cứ đi theo cô."

 

"Được!" Ta gật đầu.

 

Ta rất mệt nhưng ta phải đi. Hắn vì ta mà nổi trận lôi đình, có lẽ còn khiến dân chúng phẫn nộ nên ta không thể nào sợ hãi mà rụt rè quay mình về nhà.

 

Thanh Dương quận chúa sợ đến mức hồn vía lên mây, nàng ta nói việc bắt ta là vì ta đã quyến rũ phu quân của nàng ta, vừa về kinh thành đã hẹn hò bí mật với Tống Dần trong con hẻm.

 

Người trong hậu cung đều nhìn ta, dường như bất ngờ khi ta lại làm chuyện mất mặt như vậy.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

Thanh Dương quận chúa hơi đắc ý, nàng ta tưởng ta sẽ tranh cãi với mình, nhưng ta không làm vậy mà chỉ chuyên tâm thể hiện sự yếu ớt sau khi bị hãm hại.

 

"Điện hạ." Ta nói với Thái Tử: "Có thể điều tra!"

 

Khóe mắt Thái Tử thoáng hiện ý cười rồi lập tức ra lệnh người đi điều tra.

 

Thanh Dương quận chúa không đạt được mục đích lập tức nổi điên: "Không có gì để điều tra cả, Từ Giảo đang ở đây, nàng ta có miệng mà!"

 

Hoàng hậu đập bàn rồi quát mắng: "Nàng ấy đã mất đi tám phần sinh khí rồi, nàng ấy nói thế nào được? Ngược lại miệng ngươi nói tốt lắm, có muốn dựng cho ngươi một sân khấu để diễn không?"

 

Đây là lần đầu tiên ta gặp hoàng hậu, thân hình bà ấy hơi mập mạp, gương mặt đầy vẻ phú quý nhưng ánh mắt sắc bén, toát ra khí chất của một người ở địa vị cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đương nhiên thái hậu cũng không kém cạnh, nhưng giờ phút này bị Thái Tử chọc tức đến độ sắc mặt tái nhợt, mất đi khí thế.

 

Việc điều tra diễn ra rất nhanh, tất nhiên sự thật khiến Thanh Dương quận chúa phải bẽ mặt.

 

Xử lý cuối cùng là thánh thượng đánh Uy Viễn hầu tám mươi trượng, cả phủ bị giam lỏng nửa năm, đồng thời tước bỏ phong hiệu của Thanh Dương quận chúa.

 

Thánh thượng quay đầu lại hỏi ta có hài lòng không.

 

Ta nói hài lòng.

 

Thái hậu được người khác đỡ dậy rồi dừng lại trước mặt ta, nhìn ta với ánh mắt bề trên.

 

"Từ Giảo?"

 

"Vâng, dân nữ xin thỉnh an thái hậu nương nương."

 

Thái hậu nhìn chằm chằm ta, khóe miệng khẽ cong lên nhưng khó mà che giấu vẻ thất bại, bà ta quay người lại nhìn hoàng hậu rồi châm biếm: "Vận khí ngươi không tệ, để ngươi tìm được một trợ thủ tinh ranh đấy!"

 

Hoàng hậu khoanh tay áo rồi ngẩng cằm hành lễ: "Vận khí tốt, dù sao cũng là người một nhà."

 

"Hừ!" Thái hậu phất tay áo rồi được mọi người vây quanh rời đi.

 

Hoàng hậu nhướng cả hai hàng lông mày, thay đổi vẻ đoan trang lạnh lùng lúc nãy, lại nháy mắt với ta: "Đến chỗ bản cung nghỉ ngơi."

 

Ta nào dám từ chối chứ?

 

Hoàng hậu lại quay đầu nhìn chằm chằm thánh thượng và Thái Tử: "Cùng đến đi!"

 

Thái y đã khám cho ta, nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là có thể hồi phục.

 

Sau khi ta tắm rửa sạch sẽ thì nghỉ ngơi trên ghế mềm, cặp phu thê tôn quý nhất Đại Chu ngồi đối diện, còn Thái Tử thì ngồi ở cạnh ta.

 

Ta đành phải khẽ cụp mi mắt, vẫn giữ vẻ yếu ớt.

 

Hoàng hậu nổi giận mắng Uy Viễn hầu, Thái Tử không nói gì, hắn lại trở về làm Thái Tử ôn hòa.

 

Thánh thượng cúi đầu chuyên tâm mân mê chiếc nhẫn ban chỉ trên tay.

 

"Từ Giảo?" Hoàng hậu đột nhiên gọi ta.

 

"Vâng." Ta nhìn hoàng hậu, Thái Tử cũng nhìn hoàng hậu với ánh mắt lộ vẻ không vui: "Nàng ấy vừa mới bị kinh sợ, mẫu hậu nói khẽ một chút."

 

Hoàng hậu lườm Thái Tử nhưng vẫn hạ giọng xuống.

 

"Thôi vậy." Hoàng hậu phất tay: "Bản cung không nói nữa, chuyện của các ngươi thì các ngươi tự quyết định đi."

 

Trong lòng ta kinh ngạc, hình ảnh hoàng hậu khác xa với những gì ta nghe đồn.

 

Thái Tử cầu còn không được nên lập tức sai người khiêng ta rồi cáo lui rời khỏi cung Khôn Ninh.

 

Trước khi rời đi, ta loáng thoáng nghe thấy hoàng hậu gọi nội thị dâng rượu.

 

Ta thấy thú vị, nỗi u ám trong lòng lập tức quét sạch.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com