Trong phòng khách bỗng chìm vào yên lặng, ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn ta.
Nhưng ta không biết làm sao để phá vỡ cục diện này, điều này không giống ta nên ta thầm cười khổ trong lòng.
"Từ quan gia?"
"Vâng?"
Hắn thấy ta nhìn đến thì không khỏi cười và nhướng mày hỏi ta: "Cô nghe nói nàng đã tặng quà cho tất cả mọi người sao?"
Tim ta đột nhiên đập mạnh.
Ta muốn phủ nhận, nhưng ta đã tặng quà cho người khác mà lại không tặng cho Thái Tử, người đã chăm sóc ta chu đáo thì đúng là quá thất lễ.
Huống hồ, ta thực sự có mang theo.
"Điện hạ chờ một chút." Ta đứng dậy trở về phòng, lấy món quà dành cho hắn.
Hắn mở ra trước mặt ta, đó là một bộ bình hút thuốc với mười hai kiểu dáng.
Bây giờ đang thịnh hành dùng đồ ngoại nhập để tặng quà nên món quà này chỉ có thể nói là tầm thường, không có gì đặc sắc.
Cũng là ta cố ý làm vậy.
Nhưng hắn lại rất thích, ngửi thử từng loại một rồi lại cẩn thận đặt bên cạnh, đột nhiên nâng mắt nhìn ta: "Giữa năm cô có ghé Giang Nam, cũng mang quà về cho Từ quan gia."
Ta khẽ giật mình.
Hắn đưa một chiếc hộp gỗ cổ kính, ta do dự nhận lấy, bên trong hộp là một chiếc lược gỗ.
Kết tóc đồng tâm, lấy lược làm lễ. Món quà của hắn hàm súc nhưng lại rất trực tiếp.
Lòng ta rối như tơ vò đứng trước mặt hắn, không biết nên mở lời thế nào.
"Từ quan gia nàng..." Thái Tử quan sát vẻ mặt ta rồi thở dài một tiếng.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói với ta: "Nàng có thể từ chối."
Đầu ngón tay ta khẽ siết chặt.
Ánh mắt hắn khóa chặt lấy ánh nhìn của ta: "Cô biết mâu thuẫn và cố kỵ của nàng. Cô vốn muốn nhẫn nại một chút nhưng thực sự rất khó."
"Lúc cô làm chiếc lược này, cô đã nghĩ nên nói cho nàng biết."
"Nàng từ chối là tâm ý của nàng, còn tâm ý của cô cũng nên để nàng rõ."
Giọng điệu của hắn bình thản, lộ ra sự bất lực nhàn nhạt.
Ta vẫn không nói gì.
"Từ quan gia?" Hắn gọi ta với giọng điệu dịu dàng đầy lưu luyến.
"Vâng." Ta nâng hộp nhìn hắn.
Hắn đột nhiên đứng dậy rồi nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn hơi cúi người, nghiêng đầu nhìn ta giống như nhìn một đứa trẻ.
Ta không khỏi lùi lại, hắn lại bật cười.
"Thật ra mỗi lần nàng cúi đầu đứng trước mặt cô, cô đều muốn làm như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trái tim ta bất giác trở nên mềm mại hơn.
"Rõ ràng mới mười bảy mười tám tuổi nhưng lại già dặn đến mức khiến người ta đau lòng."
Chưa từng có ai nói đau lòng vì sự già dặn của ta. Người khác đều khen ngợi ta, ngay cả bản thân ta cũng chưa từng nghĩ đến việc cần ai đó xót xa.
Ta thậm chí bắt đầu hồi tưởng lại từ tám tuổi đến mười tám tuổi, từng chút một trong mười năm này, rốt cuộc có chuyện gì là đáng để đau khổ.
"Đừng phiền não." Hắn thở dài rồi đi vòng qua ta mà ra ngoài, mặt hướng về phía cửa: "Ý nghĩa của chiếc lược gỗ là do người nhận định nghĩa, giống như mọi chuyện trên thế gian này, nàng nghĩ là cái gì thì chính là cái đó."
Hắn nói xong thì rời đi.
Ta vuốt ve vân gỗ của chiếc lược.
Ta biết hắn đang muốn nói với ta sự khác biệt thân phận có phải là trở ngại hay không thì chỉ nằm ở cách ta suy nghĩ.
Hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức cho ta nên chỉ bày tỏ tâm ý, nếu nhận được sự từ chối của ta sẽ không dây dưa nữa.
Hắn vẫn luôn như vậy, tiết chế mà đoan trang.
Ta đặt chiếc lược gỗ trở lại rồi đặt chiếc hộp ở đầu giường.
Ngày thứ hai, ta đến phủ nội vụ làm việc rồi nâng một hộp đầy ngân phiếu đưa cho Lâm đại quan: "Ngài cứ xem ta như con của ngài, sau này ngài dưỡng lão thì cứ giao cho ta.”
Mất Lâm đại quan hơi đỏ hoe: "Nghĩa tử của tạp gia có mấy người, làm gì có phần của ngươi."
Nhưng để ta yên lòng thì ông ta vẫn nhận ngân phiếu của ta.
"Tạp gia nói với ngươi này." Lâm đại quan kéo ta vào phòng rồi khẽ nói: "Việc tuyển Thái Tử phi bị tạm dừng, quả thật là Thái Tử đã nhúng tay vào."
"Ngài ấy đã nói cho ngài biết sao?"
"Không. Nhưng Thái Tử đã nói với hoàng hậu rằng trong lòng hắn đã có người, nên chuyện hôn sự của hắn, bất kỳ ai cũng không được nhúng tay vào."
Lâm đại quan rất phấn khích rồi đột nhiên dừng lại hỏi ta: "Ngươi có biết không?"
"Ta vừa mới trở về thì làm sao biết được chú?" Ta đáp.
Ta vốn hoảng loạn trong lòng, nhưng đáng tiếc công việc quá nhiều, hoàn toàn không cho ta thời gian rảnh để nghĩ ngợi những điều này.
Ngày hai mươi sáu tháng chạp bắt đầu kỳ nghỉ xuân, ta thu dọn xong xuôi thì trời đã xế chiều, khi đi ra ngoài thì trời đã tối đen, tuyết lại bắt đầu rơi.
Ta che ô đi về phía cửa hàng của mình, muốn tranh thủ trước khi đóng cửa thì nói vài câu với các tiểu nhị.
Khi ta đi qua một con hẻm thì đột nhiên xuất hiện bảy tám người áo đen bao vây ta. Ngay sau đó, sau gáy ta đau nhói rồi mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, xung quanh một mảnh tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn treo bên cạnh ta.
"Ai?" Ta nhìn thấy bóng người trong bóng tối, người đó động đậy, ta lại hỏi: "Vì sao bắt ta? Mục đích của ngươi là gì?"
Người đối diện lên tiếng, giọng nói bị nén thấp lại: "Nhận lệnh lấy mạng ngươi."
Lòng ta chùng xuống.
Ta thử thương lượng giá cả với hắn nhưng đối phương không nói một lời, như đang chờ mệnh lệnh.
Suốt từ lúc trời tối đến khi mặt trời lặn, ta gần như không thể chịu đựng thêm nữa thì đột nhiên cửa phòng bị đá văng, vô số người xông vào, ta gắng sức nhìn thấy Thái Tử.
"Nàng có bị thương không?" Giọng hắn đứt quãng mà nghẹn ngào.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Không. Ai đã bắt cóc ta vậy?"
"Là Thanh Dương. Đi theo cô." Hắn bế ta lên cáng, đắp chăn cho ta rồi ta được người khiêng ra ngoài.