Thu nhập của phủ nội vụ trong năm nay đã tăng gấp bốn lần, mà phần lớn trong số đó đều là nhờ công lao của ta.
Thánh thượng có tiền thì mày mắt đều hân hoan. Ngài đã cho tu sửa hậu cung và mở rộng tàng thư các, còn chỉ định các quan viên bắt đầu biên soạn bộ sách “Đại Chu điển lục”.
Ta hiểu tâm trạng của ngài. Cả đời ngài bị tiền bạc trói buộc, giờ đây nhờ có ta mà ngài bỗng nhiên trở nên giàu có, hùng tâm tráng chí lại bùng cháy lần nữa, ngài muốn được thỏa sức thi triển tài năng.
"Trẫm đã hiểu ra rồi, không có bạc thì vạn sự khó thành!" Thánh thượng nói với các quan: "Trẫm được nhờ phúc của Từ đương gia. Tuy nàng là một thân nữ nhi yếu ớt nhưng lại gánh vác được cả nội khố của trẫm, công lao của nàng đã vượt xa rất nhiều người đang đứng tại đây."
Ta không quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được vô vàn ánh mắt khác nhau đang đổ dồn về phía mình.
Ta không hề quan tâm hay sợ hãi. Người nổi bật ắt có kẻ đố kỵ, nếu vì sợ mà co rúm lại, ngưng trệ bước chân, chẳng phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn sao!
Ngay lúc này, Lâm đại quan bỗng xin từ chức ở phủ nội vụ.
Cả kim điện xôn xao.
Điều khiến mọi người xôn xao không phải việc ông ta xin từ chức mà là ông ta lại xin từ chức đúng vào thời điểm này.
Ta cũng ngỡ ngàng. Ta chuyển mắt nhìn Lâm đại quan thì thấy ông ta đang quỳ giữa kim điện, cúi đầu, sống lưng toát ra vẻ quyết đoán như thể chuyện này là việc tất yếu phải làm.
Thánh thượng chuẩn tấu. Ánh mắt ngài chợt chuyển sang khuôn mặt ta, khiến trái tim ta bỗng đập loạn nhịp.
Phủ nội vụ của triều đại này khác biệt với tiền triều.
Chức tổng quản sự phủ nội vụ vốn không tính là chính thức nên từ trước đến nay đều do các nội thị hoặc hoàng thân quốc thích đảm nhiệm. Chức vị tổng quản sự của phủ được đặt là tam phẩm kiêm nhiệm nhưng vẫn được hưởng bổng lộc tương đương với phẩm cấp chính thức.
Quả nhiên, thánh thượng lập tức chỉ định ta tiếp quản chức tổng quản sự phủ nội vụ.
Trên kim điện, các quan tranh cãi ầm ĩ không ngớt. Đại ý là với năng lực của ta thì việc phong quan tiến chức là điều không có gì đáng trách, nhưng ta lại là nữ tử mà triều đại này chưa từng có tiền lệ nữ tử ra làm quan.
Đây là chuyện hoàn toàn trái với tổ chế và thể thống của triều đình.
“Đã nói đến năng lực nhưng lại cứ cố chấp phân biệt nam nữ, chẳng phải rất nực cười sao?” Thái Tử bước ra, chắp tay đứng trước ta nhẹ nhàng nói nhưng lại kiên định và hùng hồn, không giận mà uy: "Nếu triều ta chưa từng có tiền lệ, vậy thì..."
Hắn quay đầu nhìn ta mà ta cũng ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc ấy, cả ta và hắn đều rất bình tĩnh.
Một cái nhìn rất bình tĩnh rồi lại lướt qua nhau.
Hắn chợt cất cao giọng: "Vậy thì thánh thượng hãy để Từ đương gia mở ra tiền lệ này!"
Hắn vừa dứt lời, trên kim điện lập tức lặng như tờ.
Không ai dám phản bác nữa bởi nếu nói thêm chẳng khác nào nói thánh thượng không xứng.
Chúng quan cúi đầu.
Ta nâng trên tay văn thư thụ nhiệm đã được thánh thượng chuẩn bị từ trước.
Sau khi rút khỏi kim điện, ta ngồi trong xe nhìn bìa văn thư thêu kim tuyến trong tay, mũi khẽ cay cay.
Xe ngựa chạy vào con hẻm, lại bị Tống Dần chặn lại. Gần một năm không gặp, hắn đã trưởng thành hơn, hắn khẽ vén rèm xe nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ nhớ nhung.
"Giảo Giảo, nàng trở về rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta đã trở về."
Ánh mắt hắn đảo qua rồi rơi xuống văn thư trong tay ta, thân thể run lên, suýt nữa đứng không vững.
"Vậy mà nàng..." Sắc mặt hắn tái nhợt, dường như nghĩ đến điều gì đó rồi lẩm bẩm không nói nên lời.
Ta biết hắn đã nghĩ đến điều gì.
Hắn từng hứa hẹn với ta vô số lần rằng sẽ phấn đấu mang về cáo mệnh cho ta để ta được vinh quang nhờ phu quân.
Hai năm sau khi không có hắn, ta không còn cần phải lấy hắn làm vinh dự nữa mà tự mình giành được chức quan tam phẩm.
Hắn đương nhiên không thể chịu đựng nổi!
"Giảo Giảo, xin lỗi nàng!" Hắn buông rèm xe của ta xuống rồi loạng choạng bước về nhà.
Ta nhìn bóng lưng dần khuất xa rồi mờ đi, đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Chàng thiếu niên mà ta từng yêu thích, từng bảo vệ, từng nghĩ sẽ cùng mình sống trọn đời đang dần biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời ta.
Vào khoảnh khắc này, một đoạn tình cảm của ta, mười bảy năm cuộc đời ta đã theo bóng lưng thất bại và hụt hẫng của hắn mà tan biến, cũng theo đó mà mất đi.
Ta hít một hơi thật sâu rồi tựa vào thành xe nghỉ ngơi.
Mẹ đột nhiên đứng ở cửa gọi ta: "Giảo Giảo, sao con lại ngồi đây nữa, mau về đi."
Hình như bệnh của mẹ ta đã khỏi, bà kéo ta đi về phía sân: "Có khách đến, chờ con được một khắc rồi đấy."
"Ai thế?" Ta tò mò hỏi.
"Khách quý!" Mẹ kính cẩn nâng văn thư của ta lên đỉnh đầu: "Con đi đi. mẹ phải đến từ đường khoe đã."
Ta bật cười rồi đi về phòng khách chính viện, vén rèm lên thì thấy Thái Tử.
Hắn cũng đang nén cười nhìn ta.
"Thích ngồi trong xe ngựa sao?" Hắn hỏi ta.
Khi hắn hỏi câu này thì điều ta nghĩ đến lại là không biết lúc hắn vào phủ có nhìn thấy ta và Tống Dần nói chuyện không.
Thế là ta tránh né câu hỏi của hắn, bước tới hành lễ: "Hôm nay trên điện, đa tạ điện hạ đã nói giúp. Cũng đa tạ điện hạ đã chăm sóc mẹ ta lúc bị bệnh."
Hắn nói: "Không cần khách sáo, Từ quan gia xứng đáng!"
Ta ngẩn người nhìn hắn, hắn nhướng mày cười nói: "Không quen với xưng hô như vậy sao?"
"Vâng." Ta hơi mất tự nhiên gật đầu.
Thật ra khi ta ở cùng người khác rất hiếm khi cảm thấy gượng gạo như vậy. Ngay cả khi đối mặt với thánh thượng ta cũng biết phải làm thế nào để giữ lễ nghi và chừng mực.
Chỉ khi đối diện với Thái Tử, ta mới thường xuyên dừng lại để suy đoán cảm xúc của hắn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️