Từ Đương Gia

Chương 11



Cuối năm công việc bận rộn, ta không đến phủ nội vụ nữa, đương nhiên cũng không gặp lại Thái Tử.

 

Tống Dần đến tiệm tìm ta, dò hỏi vài câu về mối quan hệ giữa ta và Thái Tử. Ta lạnh nhạt đáp cho qua loa.

 

Hắn bỗng nhiên nói: "Giảo Giảo, nếu nàng vào phủ Thái Tử thì cùng lắm cũng chỉ là trắc phi, mà trắc phi cũng là thiếp!"

 

"Tống Dần!" Ta gọi tên hắn. Hắn thoáng sững sờ, đáy mắt hiện lên một tia kỳ vọng nhưng ta trầm giọng nói: "Cút!"

 

Sắc mặt hắn chợt cứng đờ rồi phẫn nộ quay người rời đi.

 

Ta xoa xoa thái dương, lần đầu tiên cảm thấy mọi chuyện của bản thân rối như tơ vò.

 

Thoáng chốc đã đến tết nguyên đán. Những năm trước, cả hai gia đình chúng ta đều sum họp náo nhiệt nhưng năm nay chỉ có hai mẹ con ta nên trong nhà khó tránh khỏi lạnh lẽo.

 

Đêm giao thừa, ta ngồi trong sân, nhìn Thanh Hòa và mọi người đốt pháo hoa.

 

Minh Minh dẫn theo một người đội mũ đen vào. Người đó tháo mũ xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm ta.

 

"Dương công tử." Ta nhìn kỹ Dương Lăng. Nửa năm không gặp, hắn đã trưởng thành hơn nhiều, người cũng gầy đi trông thấy.

 

Hắn chỉ nhìn chằm chằm ta rồi sau đó chắp tay vái chào ta: "Chuyện ngày hôm đó, tại hạ có lỗi với Từ cô nương  rồi!"

 

"Không sao đâu." Ta lắc đầu: "Ngươi đừng bận tâm chuyện đó nữa."

 

Dương Lăng cắn môi hành lễ xong thì quay đi mà không dám ngoái đầu nhìn lại.

 

Ta nhìn Minh Minh. Minh Minh nhún vai: "Hắn sắp tự trách và hối hận đến c.h.ế.t rồi. Chúng ta phải cứu hắn một mạng."

 

"Hắn là người có tấm lòng thuần khiết." Ta khẽ gật đầu.

 

"Tiếc thay lại có một người mẹ thương con hết mực." Minh Minh mỉa mai nói.

 

Hai người chúng ta bật cười. Minh Minh khoác vai ta: "Uống vài chén chứ? Đêm nay ta sẽ đón giao thừa cùng ngươi."

 

Ta đáp: "Được".

 

Mùng chín tháng ba, Tống Dần bước vào trường thi. Cả kinh thành đều nhường đường cho các sĩ tử dự kỳ thi mùa xuân.

 

Tháng tư yết bảng, Tống Dần như ý nguyện đỗ đạt nhưng thứ hạng lại không quá cao. Hắn nhờ mối quan hệ với Uy Viễn hầu phủ mà được vào Hàn Lâm Viện rèn luyện.

 

Dương Lăng cũng đỗ đạt trên bảng vàng nên Dương phủ rộn ràng tìm mai mối cho hắn khắp kinh thành.

 

Tháng sáu, triều đình bắt đầu tuyển chọn Thái Tử phi. Thái hậu nhất quyết muốn gả tôn chất nữ của mình cho Thái Tử mà chất nữ bên ngoại của hoàng hậu cũng không hề ít.

 

Lúc này, tình thế trong triều như sóng ngầm cuộn trào.

 

Tống Dần và Thanh Dương quận chúa đã định ngày đại hôn vào tháng tám.

 

Trong lòng ta phiền muộn nên định rời đi một thời gian.

 

"Ngươi ra ngoài cũng tốt." Minh Minh ôm lấy ta: "Mắt không thấy tâm không phiền, tâm trạng của ngươi cũng sẽ tốt hơn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vào tháng bảy, ta nhận được một bức thư từ Lâm đại quan.

 

Chuyện tuyển chọn Thái Tử phi giằng co đã lâu, thái hậu mạnh mẽ vậy mà lại chịu nhượng bộ, không còn cố chấp đưa tôn chất nữ bên ngoại của bà ta làm Thái Tử phi nữa.

 

Nhưng cũng không cho phép chất nữ bên nhà ngoại của hoàng hậu gả vào đông cung.

 

Hoàng hậu cũng đã đồng ý.

 

Lâm đại quan nghi ngờ là Thái Tử đã ngấm ngầm ra tay.

 

Chỉ là không biết Thái Tử thiên vị ai và định để ai được lợi.

 

Khi ta đọc bức thư thì trái tim khẽ đập loạn.

 

Nhưng ta không hồi kinh và cũng không có ý định quay về.

 

Đời người ngắn ngủi nhưng thiên hạ lại rộng lớn biết bao. Ta còn có thể làm được rất nhiều việc và những điều này còn khiến ta cảm thấy tự do tự tại hơn cả tình yêu đôi lứa.

 

Giữa tháng bảy, tranh thủ thời tiết còn chưa lạnh, ta đã đến ba hải cảng và mở ra ba tuyến đường biển để xuất khẩu hàng hóa.

 

Một chuyến hàng đi về mất hai tháng. Vị quản sự theo thuyền gần như rưng rưng nước mắt kể lại cách trà, tơ lụa, gấm vóc và đồ sứ của chúng ta bán chạy đến mức nào.

 

"Ngươi vất vả rồi." Ta mỉm cười rồi đưa khế đất nhà cho vị quản sự: "Ta đã mua cho ngươi một tòa trạch viện ở ngay hải cảng. Ngươi có thể đón người nhà đến ở hoặc tự mình an cư lập nghiệp cũng được."

 

Vị quản sự kích động không thôi rồi tự mình nói một tràng những lời tâm tình và trung thành.

 

"Đây là chuyến hàng đầu tiên nên ngươi hãy đưa ta xem chất lượng hàng ngoại nhập thế nào."

 

Ta kiểm tra hàng hóa thì thấy chất lượng rất tốt, kiểu dáng cũng vô cùng mới lạ. Thế nên ta đồng thời mở các tiệm buôn hàng ngoại nhập tại sáu châu phủ khác nhau.

 

Những mặt hàng này khiến mọi người vô cùng hiếu kỳ, nhất thời trở nên thịnh hành và nhanh chóng cháy hàng.

 

Mỗi tháng, Lâm đại quan đều gửi một bức thư và nói rằng thánh thượng đã giao cả việc buôn bán trà và tơ lụa cho ta.

 

Còn trao cho ta văn thư bổ nhiệm.

 

Thế là ta vội vàng thuê hơn trăm người, đích thân áp giải sáu con thuyền ra khơi. Trên biển cả cuồng phong bão táp, sóng lớn ngập trời, lần đầu tiên ta đối mặt trực tiếp với cái c.h.ế.t và cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.

 

Cuối tháng mười một, ta buộc phải hồi kinh.

 

Khi xe dừng trước cửa nhà, ta ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu "Vinh hiển tổ tông" trên cổng lớn thì tâm trạng bỗng nhiên trở nên thoải mái lạ thường.

 

Khi ta bước vào nhà mới hay tin mẹ mình đã đổ bệnh.

 

"Sao mẹ không viết thư nói cho con biết?" Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, trong lòng dâng lên nỗi áy náy khôn nguôi.

 

"Không sao đâu. Đại phu và cả ngự y đều đã xem qua rồi, họ nói cứ đợi thời tiết ấm áp lên tự khắc sẽ khỏe lại thôi."

 

"Ngự y ư? Lâm đại quan đã mời đến giúp mẹ sao?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

 

"Là Thái Tử đấy." Mẹ hơi căng thẳng, sợ ta không vui: "Thái Tử không đích thân đến mà sai nội thị thân cận đến thăm. Mỗi tháng đều đến hai lần."

 

Ta gật đầu, nói rằng ngày mai bản thân sẽ vào cung diện kiến thánh thượng, nếu có cơ hội gặp được Thái Tử nhất định sẽ đích thân nói lời cảm tạ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com