Từ Địch Thành Yêu

Chương 65: Trà Lạnh, Đêm Dài



Một thoáng im lặng trôi qua.

Cửa phòng phục trang vẫn đóng chặt, nhưng qua khe hở nhỏ, người bên trong đã sớm nín thở.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Cố Thanh Hàn hơi siết chặt vạt áo, trái tim đập có chút loạn nhịp.

Nàng đã quen nhìn Triệu Lam với vẻ ngoài mạnh mẽ, lạnh lùng, luôn là người kiểm soát mọi tình huống. Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, khi cánh cửa khép lại sau lưng Thẩm Tư Đằng, nàng lại thấy trên gương mặt ấy một sự trống rỗng lướt qua—chỉ trong tích tắc, nhưng vẫn đủ để nàng nhận ra.

Một người phụ nữ như Triệu Lam, dù chưa từng yêu Thẩm Tư Đằng, nhưng cũng đã dành ra bao năm tháng của cuộc đời mình trong cuộc hôn nhân ấy. Bây giờ, khi mọi thứ chính thức khép lại, dẫu biết đây là điều cô mong muốn, cũng khó tránh khỏi một giây phút trống vắng.

Cố Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc, rồi đẩy cửa bước ra.

"Tôi cứ tưởng chị sẽ ký ngay chứ."

Bóng dáng cao gầy của nàng phản chiếu trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng. Mái tóc dài buông rủ, đôi mắt trầm lắng như hồ nước tĩnh lặng.

Triệu Lam ngước lên, đôi mắt gặp ánh mắt Cố Thanh Hàn. Cả hai chỉ nhìn nhau một thoáng, không cần lời nói.

Lần này là Triệu Lam phá vỡ sự tĩnh lặng trước.

"Cô còn gấp hơn cả tôi nữa."

Cố Thanh Hàn chậm rãi bước tới, hơi cúi đầu, tay giữ chặt túi xách, gương mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt lại chứa đầy sự quan sát. Nàng nhìn thấy tờ đơn li hôn trên bàn, nhìn thấy Triệu Lam đang ngồi đó, một mình. Không có sự bất ngờ, không có lo lắng, chỉ có sự hiểu biết sâu sắc rằng mọi thứ đã được quyết định.

Cảm giác này là sao?

Lẽ ra, nàng phải cảm thấy vui mừng, phải cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng hai con người từng khiến mình khổ sở đã đi đến bờ vực này mới đúng. Đó là điều nàng đã mong đợi, điều nàng đã không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được. Nhưng khi tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Triệu Lam hạ bút ký vào tờ đơn ly hôn kia, nàng vẫn không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả, một cảm giác khiến trái tim nàng như bị thắt chặt.

Nàng không thể diễn tả rõ ràng cảm giác đó rốt cuộc là gì. Nó không phải là sự hối hận, lại càng không phải là tiếc nuối. Nhưng ở một góc khuất nào đó trong trái tim, có một sự bức rức âm ỉ lan rộng, như thể có thứ gì đó vừa mất đi, hoặc có lẽ... vừa thay đổi mà nàng chưa kịp nhận ra.

Nàng không quan tâm đến Thẩm Tư Đằng. Hắn đáng phải nhận kết cục này, thậm chí còn quá nhẹ nhàng so với những gì hắn đã gây ra trong quá khứ. Nhưng còn Triệu Lam thì sao?

Lần đầu tiên, Cố Thanh Hàn tự hỏi: Nếu không có mình, liệu Triệu Lam có chọn cách này hay không?

Tại sao nàng lại bận tâm?

Tại sao hình ảnh một Triệu Lam đơn độc lại khiến nàng dao động đến như vậy?

Chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc đó, nàng không thể vui. Không thể vui nổi. Cảm giác ấy như một cái gì đó vỡ vụn, khiến nàng đứng lặng người, không biết liệu mình có thực sự đã làm đúng, hay chỉ đang tự tạo ra một vòng xoáy mà mình không thể thoát ra.

Nhất cử nhất động cùng biểu cảm của Cố Thanh Hàn đều bị Triệu Lam thu hết vào mắt, nhưng cô không nói gì, chỉ khẽ động đậy, lấy lại vẻ bình tĩnh.

Cố Thanh Hàn cũng im lặng một giây, rồi chậm rãi tiến về phía bàn làm việc.

Nàng dừng lại trước mặt Triệu Lam, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Không khí trong phòng trở nên im lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng đồng hồ trên tường kêu tích tắc, như một dấu chấm thở dài cho những sự việc đã qua.

"Cô đến đây từ lúc nào?" Giọng Triệu Lam vẫn đều đều, như thể không bất ngờ trước sự có mặt của người kia.

Cố Thanh Hàn chậm rãi tự rót cho mình một ly nước lọc, nhẹ giọng đáp: "Vừa đủ để thấy anh ta thất bại mà rời đi."

Khóe môi Triệu Lam khẽ nhếch.

"Chị..." Cố Thanh Hàn cúi mắt nhìn tờ đơn ly hôn một thoáng, rồi khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhưng lại mang theo một tầng ý nghĩa không rõ ràng, "...vẫn ổn chứ?"

Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến không khí trở nên yên tĩnh hơn.

Triệu Lam nhìn nàng, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ: "Cô nghĩ sao?"

Giọng nói ấy vẫn như mọi khi—điềm tĩnh, mang theo chút giễu cợt nhàn nhạt, như thể đây chỉ là một chuyện cỏn con không đáng bận tâm.

Nhưng Cố Thanh Hàn không bị đánh lừa bởi lớp vỏ bọc ấy.

Nàng biết, dù Triệu Lam có lý trí và mạnh mẽ đến đâu, thì con người cũng không phải là sắt đá.

Không đợi Triệu Lam trả lời thêm, Cố Thanh Hàn chậm rãi rót một tách trà từ ấm trên bàn, rồi đẩy đến trước mặt cô.

"Trà giúp thư giãn."

Triệu Lam nhìn tách trà, rồi khẽ bật cười: "Cô cũng biết quan tâm đến người khác từ bao giờ vậy?"

Cố Thanh Hàn bình thản đáp: "Chỉ là muốn chia sẻ một chút với người đã giúp đỡ tôi mà thôi."

Triệu Lam nhướng mày, chống cằm nhìn nàng, vẻ mặt có chút hứng thú, "Vậy cô nghĩ tôi cần được giúp đỡ à?"

Cố Thanh Hàn không trả lời ngay.

Nàng chỉ nhìn Triệu Lam một lúc, rồi nhẹ giọng nói: "Chị không cần ai giúp đỡ, nhưng có lẽ... chị cũng không cần phải một mình đối diện với tất cả mọi thứ."

Triệu Lam thoáng sững người.

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Thanh Hàn nói những lời như vậy, nhưng không hiểu sao lần này, cô lại có chút dao động.

Một cảm giác gì đó len lỏi trong lòng, rất nhẹ, rất mơ hồ.

Cố Thanh Hàn tỉ mỉ quan sát phản ứng của Triệu Lam, nhàn nhạt nói: "Nhưng tôi nói trước, tôi không phải là người giỏi an ủi người khác đâu."

"Có lòng là được."

Triệu Lam dời mắt đi, cầm tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Hương trà thanh nhẹ lan tỏa trong khoang miệng, mang theo chút ấm áp dễ chịu.

Cô đặt tách trà xuống, ngón tay vuốt nhẹ theo vành ly, rồi khẽ nói: "Vậy cô định ở lại đây bao lâu?"

"Đến khi nào chị không còn cần tôi nữa."

Triệu Lam khẽ nhướng mày, "Nếu tôi nói, tôi không cần ai bên cạnh thì sao?"

Cố Thanh Hàn mím môi, nghĩ ngợi vài giây rồi đáp: "Vậy thì tôi sẽ tìm một lý do hợp lý hơn để ở lại."

Triệu Lam nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần chuyển sang sắc hoàng hôn. Một chương mới của cuộc đời vừa mở ra, mang theo những điều chưa biết.

Nhưng ít nhất, trong giây phút này, có một người vẫn nguyện ở lại bên cô, dù là với danh nghĩa nào đi nữa.

Và có lẽ, điều đó cũng không quá tệ.

"Cô có cảm thấy vui không?"

"Có chứ." Cố Thanh Hàn nhoẻn miệng cười, nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, "Không biết chị thế nào, nhưng tôi thì vui lắm."

Triệu Lam nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt dường như đang cân nhắc xem câu nói ấy có bao nhiêu phần thật lòng.

"Vì kế hoạch thành công?"

"Vì tôi được ngồi đây thưởng trà với chị."

Triệu Lam hơi sững lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô liền hạ mắt, nhẹ nhàng khuấy ly nước của mình.

"Cố Thanh Hàn, cô luôn có cách nói chuyện khiến người khác khó mà phản bác được."

"Vậy chị có muốn thử không?" Nàng chống cằm, vẻ mặt khó giấu được sự hứng thú.

Triệu Lam khẽ cười, nhưng không đáp. Chỉ có tiếng va chạm nhẹ giữa chiếc muỗng và thành ly vang lên, hòa cùng tiếng gió phát ra từ máy điều hòa.

...

Màn đêm buông xuống giữa lòng thành phố rực rỡ. Những con đường dần thưa người, ánh đèn đường kéo thành từng vệt dài trên mặt kính xe.

Triệu Lam tan làm về nhà, mở cửa bước vào căn biệt thự rộng lớn nhưng trống trải. Cô ném chìa khóa lên bàn, quét mắt nhìn quanh—không có ai cả. Mọi thứ vẫn ngăn nắp như thường, nhưng sự tĩnh lặng này khiến cô có chút bức bối.

Căn biệt thự rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn vàng từ bên ngoài hắt vào qua khung cửa sổ cao sát trần. Triệu Lam bật đèn, ánh sáng lạnh lẽo lập tức lan ra, nhưng không xua đi được cảm giác trống trải.

Mọi thứ vẫn được sắp xếp gọn gàng, từng món đồ nội thất tinh tế phản chiếu vẻ hoàn hảo đến vô hồn. Chiếc sofa da vẫn ngay ngắn như chưa từng có ai ngồi. Trên bàn trà, bình hoa cẩm tú cầu đã bắt đầu úa màu, cô cũng không nhớ lần cuối cùng thay hoa là khi nào.

Cô chậm rãi đi về phía bếp, mở tủ lạnh, bên trong chỉ có vài chai nước khoáng và ít trái cây đã lâu chưa ai động tới. Căn bếp này từng có những bữa cơm gia đình, từng vang lên tiếng dao thớt chạm nhau, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự lặng lẽ đến khó chịu.

Triệu Lam khép tủ lạnh lại, xoay người tựa vào quầy bếp, ánh mắt quét qua từng ngóc ngách của căn nhà. Rộng lớn, sang trọng, nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta không muốn ở lại.

Cô không phải kiểu người sợ cô đơn, nhưng tối nay, không hiểu sao cô lại không muốn đối mặt với sự tĩnh lặng này.

Nghĩ vậy, Triệu Lam khoác áo, lấy xe ra ngoài. Cô lái xe vô định trên đường phố, ánh đèn neon phản chiếu trên cửa kính xe tạo nên những vệt sáng mờ ảo. Khi đi ngang qua một tiệm ăn quen thuộc, cô dừng lại.

Cô bước vào, gọi một vài món đơn giản, định bụng mang về nhà ăn. Nhưng khi cầm túi đồ còn ấm trên tay, cảm giác muốn về nhà bỗng nhiên vụt mất. Cô lặng người suy nghĩ một lát, rồi vô thức đánh lái sang một hướng khác.

Một lúc sau, Triệu Lam đã đứng trước cửa căn hộ của Cố Thanh Hàn, tay vẫn cầm túi đồ ăn còn ấm. Cô không rõ vì sao mình lại đến đây vào giờ này, nhưng khi nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa, một cảm giác lạ lùng khiến cô không muốn rời đi ngay.

Bên ngoài, không gian buổi đêm đã phủ một lớp tĩnh lặng. Con phố chỉ còn lại những ánh đèn vàng hắt lên mặt đường ẩm ướt, phản chiếu bóng những tán cây già rũ xuống. Gió thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh của đêm khuya, khiến mọi thứ trở nên vắng lặng và tĩnh mịch. Không khí xung quanh càng thêm tĩnh lặng, như thể thời gian đã dừng lại.

Triệu Lam vươn tay bấm chuông một lần. Không có động tĩnh.

Cô đợi một lát, rồi bấm thêm lần nữa.

Vẫn không ai đáp.

Tâm trạng không khỏi có chút chùng xuống.

Khi Triệu Lam còn đang ngập ngừng, cánh cửa bất ngờ mở ra.

Cố Thanh Hàn xuất hiện trong bộ đồ ngủ đơn giản, mái tóc có chút rối, đôi mắt còn vương nét mơ màng, hiển nhiên là vừa bị đánh thức. Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt nàng có một vẻ dịu dàng đến lạ, không còn sự điềm tĩnh, xa cách thường thấy.

Triệu Lam bất giác khựng lại.

Ánh mắt cô vô thức lướt qua những đường nét tinh xảo trước mặt, rồi dừng lại ở khoảng da thịt lộ ra dưới cổ áo rộng.

Hàng mi Cố Thanh Hàn khẽ dao động, như thể lúc này mới nhận thức được tình huống hiện tại.

Trong khoảnh khắc, sự ngái ngủ trên gương mặt nàng tan biến, thay vào đó là một tia cảnh giác thoáng qua đáy mắt. Tuy nhiên, sự cảnh giác ấy không mạnh mẽ hay rõ rệt, chỉ là một phản ứng tự nhiên của nàng khi nhận thấy có người khác xâm phạm không gian riêng.

Nàng không lên tiếng ngay, mà khẽ kéo cổ áo lại, động tác không quá nhanh nhưng rõ ràng có ý thu lại một phần bản thân mình. Đồng thời, lùi lại một bước rất nhẹ—một khoảng cách vừa đủ để tạo ra một ranh giới.

Triệu Lam thu lại ánh nhìn, nét mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác khó diễn tả.

Là khoảng cách vô hình giữa hai người.

Là sự cảnh giác mà Cố Thanh Hàn chưa từng buông xuống, dù chỉ trong một khoảnh khắc.

Triệu Lam mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có làm phiền giấc ngủ của cô không?"

Cố Thanh Hàn hơi nhíu mày, xoa nhẹ mi tâm một cách vô thức, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt nàng khi nhận ra bản thân chưa kịp chải chuốt gì cả. Nhưng rất nhanh, nàng khẽ lắc đầu, giọng trầm nhẹ: "Không phiền. Chỉ là... tôi không nghĩ có ai đến vào giờ này."

Nàng nhìn Triệu Lam một lát, ánh mắt trong suốt vẫn còn chút ngái ngủ, nhưng nụ cười lại không thể giấu nổi trên khóe môi.

Triệu Lam đứng lặng một chút, nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa Cố Thanh Hàn lúc này và hình ảnh nàng thường mang theo trước mặt người khác—một người luôn tạo ra một lớp vỏ xa cách, không dễ gần.

Nàng không lạnh lùng, nhưng lại có một sự dè dặt nhất định, một ranh giới vô hình khiến người khác luôn cảm thấy khó lòng tiếp cận.

Thế nhưng, khoảnh khắc này—trước mắt cô lại là một Cố Thanh Hàn hoàn toàn khác. Ôn nhu, dịu dàng, không chút phòng bị. Từ nét mặt, cử chỉ đến dáng vẻ vô thức xoa mắt đều mang một vẻ đáng yêu, ngây thơ đến bất ngờ, một sự mềm mại hiếm thấy.

Triệu Lam bất giác hít sâu một hơi, chợt cảm thấy bản thân như vừa chạm vào một góc khuất chưa từng được ai khám phá.

Cố Thanh Hàn nhận ra sự im lặng của cô, hơi nghiêng đầu nhìn Triệu Lam, đôi mắt bỗng có chút ngại ngùng, không giống những lần đối diện với cô trước kia. Nàng khẽ nhếch môi, như muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng do dự, khiến Triệu Lam chỉ có thể mỉm cười một cách dịu dàng.

Khoảng lặng giữa hai người kéo dài thêm một chút, rồi Cố Thanh Hàn vô thức dời mắt đi, như thể không muốn bị đối phương nhận ra cảm xúc của mình. Chính lúc đó, ánh nhìn nàng lướt xuống tay Triệu Lam—và dừng lại ở chiếc túi giấy mà cô đang cầm.

Triệu Lam bắt gặp ánh nhìn ấy, giơ túi đồ lên, cười nhẹ: "Tôi đi ngang qua, tiện mua ít đồ ăn. Nếu tôi đến không đúng giờ thì coi như đền bù đi."

Hương thơm thoang thoảng từ bên trong túi giấy khiến Cố Thanh Hàn hơi sững lại. Nàng thoáng chớp mắt như thể xác nhận xem mình có đang ảo giác không, rồi nhìn Triệu Lam, lại nhìn túi đồ ăn.

"...Chị ăn khuya?"

"Thì sao?" Triệu Lam nhướng mày, chậm rãi nói: "Cô ngủ sớm ghê ha."

Cố Thanh Hàn mím môi, nửa buồn cười, nửa bất lực: "Chị thức khuya thì có."

Nói rồi, nàng vươn tay nhận lấy túi đồ ăn một cách đầy tự nhiên, nhưng lúc mở ra nhìn thì thoáng khựng lại.

"...Bánh trứng muối?"

Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Lam.

Triệu Lam gật nhẹ, như thể không có gì to tát: "Ừm, nghe nói chỗ này làm ngon."

Cố Thanh Hàn hơi nhíu mày: "...Nhưng sao lại là bánh trứng muối?"

Triệu Lam nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên đến mức đáng ngờ: "Tôi nhớ có người nói thích ăn đồ có vị mặn nhẹ mà."

Cố Thanh Hàn trầm mặc.

Nàng cẩn thận lục lại ký ức, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi có lúc nào mình từng nói điều đó với Triệu Lam.

Nhưng quan trọng hơn—

"...Chị cố tình chọn loại nhiều calo nhất để tôi không dám ăn lúc tối muộn, đúng không?"

Triệu Lam không đáp ngay, chỉ chậm rãi khoanh tay, khẽ cười: "Cô nghĩ vậy thì cứ nghĩ vậy đi."

Cố Thanh Hàn: "..."

Nàng nhìn chiếc bánh trứng muối béo ngậy trong tay, rồi lại nhìn Triệu Lam bằng ánh mắt hoài nghi sâu sắc.

"Chị thật sự đến đưa đồ ăn cho tôi, hay chỉ đơn giản là muốn thử thách ý chí của tôi vậy?"

Triệu Lam thản nhiên cầm lấy một chiếc bánh khác trong túi, chậm rãi mở ra, điềm nhiên cắn một miếng.

"Tôi cũng phải kiểm tra xem có ngon không chứ."

"...Chị có thể kiểm tra trước khi mang đến cũng được mà?"

Triệu Lam suy nghĩ một chút, rồi khẽ gật gù: "Có lý."

Sau đó, cô dứt khoát bẻ một miếng bánh khác, đưa đến trước mặt Cố Thanh Hàn.

"Vậy cùng kiểm tra đi."

Cố Thanh Hàn: "..."

Nàng nhìn cô một lúc, không nói gì.

Trong giây phút ấy, bầu không khí như chùng xuống một nhịp, nhưng không hề gượng gạo—mà giống như một sự quan sát lẫn nhau, một sự dò xét không lời.

Cuối cùng, Cố Thanh Hàn hơi nghiêng người, nhường đường, "Vào đi."

Triệu lam không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi bước vào bên trong.

Còn tiện tay nhét cái bánh vào miệng nàng.

Căn hộ vẫn gọn gàng như lần trước Triệu Lam đến. Ánh đèn vàng tạo ra một khoảng không gian yên tĩnh và ấm áp, có chút khác biệt so với vẻ ngoài lạnh nhạt của chủ nhân căn hộ.

Triệu Lam đặt túi đồ lên bàn, nhưng không vội mở ra. Cô đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt lướt qua giá sách, chiếc sofa gọn gàng và cốc trà còn hơi ấm trên bàn. Cảm giác như cô vừa bước vào một thế giới rất riêng tư, nơi mọi thứ đều phảng phất hơi thở của Cố Thanh Hàn.

Triệu Lam tùy tiện cầm lấy chiếc cốc, ngửi thử mùi trà còn vương lại trên miệng cốc. Hương trà thanh nhẹ, dịu dàng, khiến cô vô thức nheo mắt, như thể đang suy nghĩ về một điều gì đó.

"Cô uống trà gì vậy? Hương vị này khá đặc biệt."

Cố Thanh Hàn hơi nhíu mày, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, có chút bất ngờ trước hành động tùy tiện của cô. Nhưng nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Trà Hoa Cúc. Tôi thường uống loại này vào buổi tối."

Triệu Lam khẽ gật đầu, ghi nhớ điều này một cách vô thức.

Cố Thanh Hàn vào bếp pha trà, còn Triệu Lam thì đứng trong phòng khách, ánh mắt tùy ý lướt qua không gian xung quanh.

Căn hộ không lớn nhưng rất gọn gàng. Trên giá sách xếp ngay ngắn đủ loại tiểu thuyết, xen lẫn một vài cuốn sách về điện ảnh. Góc bàn có một chậu cây nhỏ, trên ghế sofa có chiếc chăn mỏng được gấp gọn.

Một cảm giác rất... Cố Thanh Hàn.

Triệu Lam hơi nheo mắt.

Có một loại xâm nhập thầm lặng khi cô đứng đây, quan sát từng chi tiết thuộc về thế giới riêng của nàng.

Hương trà dần lan tỏa từ bếp, nhẹ nhàng và ấm áp như thể đang hòa vào không khí. Triệu Lam khẽ hít vào, rồi bất giác dừng lại.

Mùi hương này...

Thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ, xen lẫn chút vị thảo mộc thanh mát, không hề nồng đậm nhưng lại lưu luyến rất lâu.

Rất giống với mùi hương mà cô vẫn thường thoáng ngửi thấy mỗi khi Cố Thanh Hàn lướt qua mình.

Tự nhiên, như hơi thở.

Thanh đạm, nhưng lại khiến người ta vô thức muốn nhớ kỹ.

Lúc này, Cố Thanh Hàn đã lấy một cốc nước lọc đặt xuống trước mặt cô. Nàng biết Triệu Lam không quá thích trà, nên không rót cho cô.

"Chị uống nước đi."

Triệu Lam liếc nhìn cốc nước, nhưng thay vì cầm nó lên, cô lại chậm rãi vươn tay về phía cốc trà nóng mà Cố Thanh Hàn vừa mới pha xong.

Cố Thanh Hàn hơi sững lại.

"Chị không thích uống trà mà?" Nàng nhớ rõ lúc chiều cô chỉ nhấp môi vài cái lấy lệ, hoàn toàn không có vẻ gì là hứng thú với loại đồ uống này.

Triệu Lam mỉm cười nhìn nàng, nâng cốc trà lên môi, nhấp thêm một ngụm nhỏ.

"Không thích lắm, nhưng cũng không ghét." Cô nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. "Hơn nữa, hương vị này... khá quen thuộc."

Cố Thanh Hàn im lặng nhìn cô, ánh mắt dường như dao động trong thoáng chốc.

Triệu Lam đặt cốc trà xuống, ánh mắt vô thức dừng trên giá sách, lướt qua từng cuốn một. Ngón tay cô chạm nhẹ vào gáy sách, rồi dừng lại ở một cuốn có bìa hơi cũ.

Cô liền lấy nó xuống.

Triệu Lam nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay, lật qua vài trang rồi dừng lại ở tiêu đề.

"Tâm lý học hành vi?"

Cô nghiêng đầu, nhướn mày hỏi: "Cô thích đọc loại sách này sao?"

Cố Thanh Hàn thoáng dừng động tác khi đang rót nước, ánh mắt lướt qua cuốn sách rồi quay lại Triệu Lam. Nàng không trả lời ngay, chỉ khẽ mím môi, như đang suy nghĩ xem có nên đáp lại hay không.

Triệu Lam không ép, cô đặt cuốn sách xuống bàn, ánh mắt vô tình quét qua một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên kệ. Không vội mở ra, cô chỉ chạm nhẹ vào nắp hộp, cảm nhận được bề mặt gỗ nhẵn mịn.

"Tôi có thể xem không?" Cô hỏi, giọng điềm nhiên.

Cố Thanh Hàn liếc qua, ánh mắt hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Nhận được sự cho phép, Triệu Lam mới chậm rãi mở hộp. Bên trong là những tấm ảnh được xếp ngay ngắn, không quá nhiều nhưng đều có vẻ được giữ gìn cẩn thận.

Bức ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một nhóm sinh viên mặc lễ phục tốt nghiệp, tất cả đều cười rạng rỡ, trong đó có Cố Thanh Hàn. Ánh mắt nàng khi ấy vừa nhẹ nhõm vừa mang chút hoài niệm.

Triệu Lam lật tiếp.

Một tấm khác là ảnh nàng vào ngày nhập học, đứng trước cổng trường đại học với bộ đồng phục gọn gàng.

Tiếp theo là bức ảnh chụp vai diễn đầu tiên của nàng—một nhân vật phụ trong một bộ phim không mấy nổi tiếng. Trong ảnh, Cố Thanh Hàn mặc trang phục cổ trang, gương mặt còn mang nét non nớt, nhưng ánh mắt đã có sự kiên định.

Triệu Lam chậm rãi lật qua từng bức một, nhận ra chúng đều ghi lại những cột mốc quan trọng trong cuộc đời của Cố Thanh Hàn.

Ánh mắt cô thoáng dừng lại khi nhận ra gương mặt quen thuộc trong đó—chính mình.

Đó là một bức ảnh chụp chung của dàn diễn viên trong buổi họp báo đầu tiên. Cô đứng ở giữa, ánh mắt lạnh nhạt như mọi khi, còn Cố Thanh Hàn đứng chếch bên cạnh, trong khoảnh khắc ấy, nàng dường như đang lặng lẽ nhìn cô.

Không phải ánh mắt xa cách hay dè dặt, mà là một ánh mắt phức tạp hơn thế—một loại suy tư khó nắm bắt, như thể chính Cố Thanh Hàn cũng không ý thức được điều đó.

Triệu Lam lật qua một vài tấm khác, đều là ảnh liên quan đến bộ phim, nhưng điều khiến cô chú ý là những bức có sự xuất hiện của mình đều được đặt riêng một góc.

Cố Thanh Hàn đặt ảnh cô riêng ra?

Cô tiếp tục lật, cho đến khi dừng lại ở một bức ảnh khác.

Trong ảnh, Cố Thanh Hàn đứng cạnh một người đàn ông. Hai người mặc lễ phục, có vẻ như đang tham dự một sự kiện quan trọng. Ánh mắt người kia trầm tĩnh, nụ cười nhàn nhạt nhưng ẩn giấu sự chiếm hữu, bàn tay đặt hờ trên eo nàng.

Triệu Lam nhìn bức ảnh đó một lúc lâu.

Cô không biểu hiện gì đặc biệt, chỉ chậm rãi đóng chiếc hộp lại.

Khi ngước lên, cô thấy Cố Thanh Hàn đã quay lại ghế sô pha, cầm một quyển tạp chí lên nhưng không thật sự lật xem, ánh mắt nàng dừng lại ở một điểm vô định, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên mép trang giấy.

Triệu Lam trầm ngâm trong giây lát, rồi khẽ mỉm cười.

Cô không hỏi gì.

Bởi vì có những câu trả lời, không cần lời nói vẫn có thể hiểu.

Thay vì tiếp tục chủ đề cũ, Triệu Lam khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên cuốn sách vẫn còn đặt trên bàn, "Cô nghiên cứu về tâm lý học à? Hay chỉ đơn giản là sở thích?"

Cố Thanh Hàn khẽ lắc đầu, ánh mắt lúc này mới rời khỏi khoảng không vô định. Nàng rót đầy cốc nước, cầm ấm trà trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ: "Thỉnh thoảng học thêm vài thứ cho biết thôi."

Triệu Lam hơi nhướn mày, không hỏi thêm nữa. Nhưng cô không khỏi suy nghĩ về sự bình thản và tự tin trong cách Cố Thanh Hàn trả lời. Có lẽ nàng chỉ là kiểu người không dễ dàng để lộ quá nhiều về bản thân.

Triệu Lam cười khẽ, lật vài trang, rồi bâng quơ nói: "Cô có nghiên cứu về tâm lý, vậy có thể đọc được suy nghĩ của tôi không?"

Cố Thanh Hàn đặt ấm nước xuống, nhìn cô một thoáng rồi bình tĩnh nói: "Chị muốn tôi đọc thử không?"

Triệu Lam chớp mắt, rồi nhếch môi: "Được thôi, thử xem tôi đang nghĩ gì nào."

Cố Thanh Hàn im lặng một chút, ánh mắt lướt nhẹ qua gương mặt cô, như thể thật sự đang cân nhắc. Sau vài giây, nàng chậm rãi nói: "Chị cảm thấy tò mò về tôi, nhưng đồng thời cũng đang cố che giấu điều đó bằng cách trêu chọc."

Triệu Lam khẽ sững lại, rồi cười thành tiếng: "Không tệ, cô đúng là sắc bén đấy. Nhưng còn một điều cô chưa đoán ra."

Cố Thanh Hàn nhướng mày, chờ đợi.

Triệu Lam chống tay lên bàn, cố tình nghiêng người gần hơn.

"Tôi còn cảm thấy, cô đỏ mặt trông rất đáng yêu."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com