Giọng nàng vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại hơi trốn tránh.
"Chị đừng đùa nữa."
Triệu Lam bật cười khẽ.
"Không đùa thì thôi." Cô vươn tay lấy túi thức ăn đặt lên bàn, sau đó đưa hộp trên cùng cho nàng, "Ăn thử món yêu thích của tôi đi."
Cố Thanh Hàn nhận hộp thức ăn từ tay Triệu Lam, hơi nheo mắt nhìn cô, giọng điệu mang theo ý cười nhưng cũng không kém phần dò xét: "Chị cất công đến tìm tôi vào giờ này, chắc không đơn giản chỉ để đưa đồ ăn khuya đâu nhỉ?"
Triệu Lam khựng lại một giây. Cô không ngờ Cố Thanh Hàn lại hỏi thẳng như vậy, nhất thời có chút chột dạ.
Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại vẻ điềm nhiên vốn có, hắng giọng đáp: "Không phải cô nói dạo này bận rộn, không có thời gian ăn uống tử tế sao? Tôi tiện đường nên ghé qua thôi."
Nàng cầm đũa lên, chậm rãi nói: "Tôi cứ tưởng chị có chuyện gì quan trọng nên mới đến vào cái giờ khuya lắc khuya lơ thế này."
Triệu Lam mím môi, biết không thể để Cố Thanh Hàn tiếp tục nghi ngờ, bèn nghiêm túc nói: "Thật ra, tôi cũng muốn bàn qua với cô về buổi quay tập đặc biệt cho Nguyệt Thực sắp tới."
Nghe vậy, Cố Thanh Hàn khựng lại một chút. Nàng nhìn người đối diện đầy ẩn ý—bàn công việc mà phải vào giờ này sao? Đừng nói là muốn lấp liếm chuyện gì nhé?
Dù nghi ngờ nhưng nàng cũng không vạch trần, chỉ thuận theo hỏi: "Buổi quay tập đặc biệt?"
Triệu Lam dựa nhẹ vào thành ghế, khẽ cười: "Ừ, đợt này đoàn phim muốn đẩy mạnh tuyên truyền, nên quyết định sẽ có một buổi ghi hình thử một số phân đoạn nổi bật để phát hành teaser sớm. Trong đó..."
Cô cố ý dừng lại một chút, nhìn sâu vào mắt Cố Thanh Hàn, khóe môi khẽ cong lên đầy trêu chọc: "Chúng ta sẽ phải đóng vài cảnh tình cảm khá là nóng bỏng."
Cố Thanh Hàn thoáng sững người, nhưng chỉ trong một thoáng, nàng đã bình tĩnh lại, cầm đũa gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng, giả vờ như không để tâm: "Thế hả? Vậy chị muốn thảo luận gì?"
Triệu Lam chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt đầy ý cười nhưng ánh mắt lại có phần khó đoán.
"Cô không tò mò sao? Về những cảnh đó?"
Cố Thanh Hàn vẫn ung dung dùng bữa, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ chậm rãi đáp: "Mọi thứ đều có trong kịch bản, có gì phải tò mò?"
"Ồ?" Triệu Lam khẽ bật cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. "Tôi nhớ không nhầm thì có một cảnh... nhân vật của tôi đẩy nhân vật của cô lên tường, sau đó..."
Cô cố ý kéo dài giọng, chờ xem phản ứng của đối phương.
Cố Thanh Hàn thoáng dừng đũa, nàng ngước lên nhìn Triệu Lam, ánh mắt mang theo chút cảnh giác: "Chị nói tiếp đi."
"Sau đó thì..." Triệu Lam nhướng mày, cố nén ý cười: "...tôi nghĩ chúng ta nên tập trước, để tránh lúc quay chính thức lại bị NG quá nhiều."
Cố Thanh Hàn đặt đũa xuống, chậm rãi lau khóe môi, nhìn thẳng vào mắt cô: "Chị nghiêm túc chứ?"
Triệu Lam nhún vai: "Cô nghĩ sao?"
Cố Thanh Hàn hít sâu một hơi, cảm thấy Triệu Lam tối nay có chút kỳ lạ. Rõ ràng là cô đến không chỉ vì chuyện công việc, nhưng lại cứ dùng cớ này để lấp liếm.
Nàng im lặng một lát, rồi bất chợt dựa người ra sau ghế, môi hơi cong lên: "Vậy thì... chị muốn tập thử cảnh nào trước?"
Lần này, đến lượt Triệu Lam khựng lại. Cô vốn chỉ định trêu chọc nàng một chút, không ngờ Cố Thanh Hàn lại chủ động đón lấy thế công kích.
Ánh mắt hai người giao nhau trong vài giây. Cuối cùng, Triệu Lam hơi nghiêng người về phía trước, tay chống lên bàn, giọng nói mang theo ý cười: "Tôi còn tưởng cô sẽ lảng tránh, không ngờ lại chủ động thế này."
Cố Thanh Hàn ung dung tựa lưng vào ghế, khóe môi cong nhẹ, nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Nếu đã là công việc thì cần gì phải lảng tránh?"
Triệu Lam quan sát nàng một lúc, rồi khẽ cười: "Vậy tôi chọn cảnh đầu tiên nhé?"
"Chị cứ tự nhiên."
Triệu Lam gật đầu, chậm rãi đứng dậy, bước vòng qua bàn tiến lại gần. Bóng cô đổ dài trên sàn, rồi dừng ngay trước mặt Cố Thanh Hàn.
Ánh đèn trong phòng không quá sáng, tạo ra những mảng sáng tối hòa quyện trên gương mặt Triệu Lam. Cô cúi xuống một chút, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn.
Giọng cô trầm thấp, chậm rãi vang lên: "Theo kịch bản, tôi sẽ đặt tay lên eo cô thế này..."
Vừa nói, cô vừa nâng tay, nhưng chỉ dừng lại cách eo Cố Thanh Hàn một khoảng, như thể chờ đợi phản ứng từ nàng.
Cố Thanh Hàn vẫn giữ nguyên biểu cảm điềm tĩnh, không tránh né, cũng không tỏ ra bối rối. Nàng chỉ bình tĩnh hỏi: "Rồi sau đó?"
Triệu Lam khẽ cong môi, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn: "Sau đó..."
Cô dừng lại một chút, như cố tình kéo dài căng thẳng giữa hai người, rồi chậm rãi nói tiếp: "Sẽ là một nụ hôn."
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của cả hai.
Cố Thanh Hàn nhìn Triệu Lam một lúc, rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên: "Chị thực sự muốn tập thử ngay bây giờ sao?"
Triệu Lam hơi nheo mắt, nhưng rồi đột nhiên bật cười, thu tay lại, lùi về sau một chút: "Cũng đúng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng ta hợp tác. Cứ để dành đến khi quay chính thức đi."
Cố Thanh Hàn nhìn theo bóng lưng Triệu Lam khi cô quay về chỗ ngồi, ánh mắt lóe lên một tia suy nghĩ. Nàng biết rõ, mục đích Triệu Lam đến đây tối nay không chỉ đơn thuần là để bàn chuyện công việc.
Nhưng nếu cô đã không muốn thừa nhận, nàng cũng không vạch trần.
Dù sao, nàng cũng không ngại chờ xem, rốt cuộc Triệu Lam muốn đi nước cờ nào tiếp theo.
Cố Thanh Hàn trầm mặc, tay vẫn nhẹ nhàng đặt lên thành ly, không biết nên phản ứng thế nào. Không khí trở lại yên tĩnh, nhưng lại có một tia ngượng ngùng lạ lùng giữa họ, khiến Triệu Lam không thể không để ý.
Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, phá vỡ sự im lặng ấy.
Cố Thanh Hàn liếc nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày. Đã khuya thế này, ai còn đến?
Nàng đứng dậy đi ra mở cửa, vừa kéo cửa ra liền thấy một gương mặt quen thuộc—Tần Dư.
"Cố Thanh Hàn, cậu nuôi em gái hay nuôi mèo vậy? Mới đi chơi có một buổi mà bám người quá trời!"
Tần Dư than vãn, nhưng tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Mạc. Con bé đang đứng nép sau lưng cô, mắt long lanh như mèo con bị bỏ rơi, vừa thấy Cố Thanh Hàn liền nhào đến, ôm chầm lấy nàng.
"Tiểu Thanh Hàn!"
Cố Thanh Hàn bất đắc dĩ cúi xuống xoa đầu em gái: "Chị có bỏ rơi em đâu, không phải đã hứa để Tần Dư dẫn em đi chơi sao?"
Cố Tiểu Mạc không trả lời, chỉ ôm eo nàng chặt hơn, như thể bị ai đó bắt nạt.
Tần Dư khoanh tay, tặc lưỡi: "Hừm, con bé chơi vui lắm, đến lúc về lại xụ mặt xuống như cún con lạc đường. Rõ ràng là nhớ cậu đấy!"
Nhưng ngay lúc đó, Cố Tiểu Mạc đột nhiên ngước mắt nhìn vào trong nhà, rồi reo lên đầy thích thú: "Lam tỷ!"
Con bé vùng khỏi tay Cố Thanh Hàn, chạy đến ôm lấy eo Triệu Lam một cách tự nhiên. Trong đôi mắt ngây thơ ấy là sự vui mừng không chút che giấu.
Tần Dư đứng bên cạnh khoanh tay, nhìn cảnh tượng này mà suýt trợn trắng mắt. Cô lặng lẽ huých nhẹ vào Cố Thanh Hàn, hạ giọng nói nhỏ: "Ê, không phải trước giờ con bé chỉ dính cậu thôi sao? Sao bây giờ chuyển sang Triệu Lam rồi?"
Cố Thanh Hàn cũng hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Chắc do chị ta đẹp."
Tần Dư: "..."
Lý do này thật sự rất khó phản bác.
"Chị, chị tới chơi... với Tiểu Thanh Hàn—hả?" Cố Tiểu Mạc ngước lên, đôi mắt sáng rỡ như bắt được vàng.
Triệu Lam nhìn cô bé trước mặt, có chút bất ngờ vì sự chào đón quá mức nhiệt tình này. Cô khẽ cong môi, nhẹ giọng đáp: "Ừ, chị đến thăm chị gái em một chút."
"Tuyệt quá!" Con bé ngẩng đầu nhìn Triệu Lam đầy phấn khích, bàn tay nhỏ bé vẫn ôm chặt con mèo bông mà mình vừa gắp được, sau đó không hề do dự mà đặt con thú bông vào tay cô.
"Tặng chị nè!"
Triệu Lam có chút bất ngờ, cúi xuống nhìn con mèo bông trong tay, rồi lại nhìn khuôn mặt hớn hở của Cố Tiểu Mạc.
"Cho chị thật sao?"
Cố Tiểu Mạc gật đầu thật mạnh, vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Vì Tiểu Mạc thích Lam tỷ nhất!"
Triệu Lam khẽ nhướng mày, rồi bật cười, không chút khách sáo mà nhận lấy con thú bông.
"Vậy chị cảm ơn Tiểu Mạc nhé."
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng nhéo má con bé một cái đầy yêu chiều.
Cố Thanh Hàn ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, sắc mặt dần dần... khó coi.
Rõ ràng nàng mới là chị ruột của Tiểu Mạc, vậy mà con bé không tặng nàng, lại đem món đồ mình vừa gắp được dâng tận tay Triệu Lam?!
Bây giờ nàng mới hiểu thế nào là cảm giác bị chính em gái ruột "phản bội".
Triệu Lam liếc nhìn sắc mặt vi diệu của nàng, bỗng cong môi cười, giơ con mèo bông trong tay lên, chậm rãi nói: "Biểu cảm của con mèo này... sao trông giống cô thế nhỉ?"
Cố Thanh Hàn nhíu mày: "Giống tôi?"
"Ừ." Triệu Lam gật gù, vẻ mặt đầy suy tư: "Cái mặt đen sì, y như vừa ghen tị xong vậy."
Cố Thanh Hàn: "..."
Nàng hít sâu một hơi, quyết định không thèm để ý đến cô nữa.
Cố Tiểu Mạc thì ngây ngô nhìn hai người, rồi lại nhìn con mèo bông, sau đó nghiêm túc gật đầu:
"Giống thật á!"
Cố Thanh Hàn: "..."
Lần này thì mặt nàng thật sự đen như cái đít nồi rồi.
Cố Thanh Hàn nhẹ nhàng xoa đầu em gái, ánh mắt thoáng dịu đi khi thấy con bé vui vẻ. Nàng còn chưa kịp nói gì, thì Tần Dư ở bên cạnh đã liếc nhìn Triệu Lam một cái đầy thăm dò, rồi bất giác kéo nhẹ tay nàng.
"Đi nào, mình khát nước quá."
Nàng lập tức hiểu ý, gật đầu rồi dẫn cô vào bếp.
Tần Dư theo Cố Thanh Hàn, đợi nàng rót nước xong liền hạ giọng hỏi: "Nói thật đi, sao Triệu Lam lại đến tìm cậu?"
Cố Thanh Hàn đặt ly nước xuống, hơi khựng lại một chút, rồi nhàn nhạt đáp: "Chị ấy và Thẩm Tư Đằng đã ly hôn rồi."
Tần Dư ngẩn ra, đôi mắt mở lớn: "Cái gì?"
Cố Thanh Hàn gật nhẹ đầu, không nói thêm gì.
Tần Dư nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng như muốn xác nhận lại: "Ý cậu là... hai người họ chính thức chấm dứt rồi?"
"Ừ."
Một sự ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi lướt qua ánh mắt Tần Dư. Cô biết cuộc hôn nhân giữa Triệu Lam và Thẩm Tư Đằng vốn đã không hạnh phúc, nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh đến vậy.
"Cậu..." Cô do dự một chút, rồi hạ giọng hơn: "Vậy sau chuyện này, cậu định thế nào?"
Cố Thanh Hàn thoáng dừng lại. Nàng siết nhẹ thành ly, đôi mắt khẽ dao động, nhưng rất nhanh đã che giấu cảm xúc, bình thản đáp: "Chuyện đó quan trọng sao?"
Tần Dư cau mày: "Cậu hiểu ý mình mà. Trước đây, cậu và Triệu Lam—"
Lời còn chưa dứt, giọng nói non nớt của Cố Tiểu Mạc từ phòng khách vọng vào, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ.
"Lam tỷ, chơi với Tiểu Mạc đi!"
Tần Dư và Cố Thanh Hàn cùng nhìn ra ngoài. Triệu Lam đang ngồi trên ghế sofa, Cố Tiểu Mạc đứng bên cạnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ mong đợi.
Cố Thanh Hàn đặt ly nước xuống, đi ra ngoài, nhẹ giọng nói: "Tiểu Mạc, đừng làm phiền chị ấy."
Cố Tiểu Mạc bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Thế nhưng, chỉ vài giây sau, con bé lại níu lấy tay áo Triệu Lam, lí nhí nói:
"Vậy, vậy chị đừng về mà... ngủ lại đây... với Tiểu Mạc—nha?"
Triệu Lam hơi sững người, nhìn xuống ánh mắt trong veo của Cố Tiểu Mạc.
Tần Dư đứng một bên, khoanh tay nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Triệu Lam khẽ cười, giọng điệu mềm mại nhưng không mất đi sự dứt khoát: "Muộn rồi, Tiểu Mạc ngoan, chị phải về thôi."
Con bé hơi xị mặt, nhưng không mè nheo nữa.
Triệu Lam đứng dậy, liếc nhìn Cố Thanh Hàn một thoáng rồi khẽ nói: "Tôi về đây."
Cố Thanh Hàn không đáp ngay, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô một lúc lâu, như thể đang cân nhắc điều gì.
Triệu Lam nhận ra ánh nhìn ấy, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt lấp lánh vẻ thú vị.
"Sao vậy?" Cô nghiêng đầu, giọng điệu mang theo ý trêu chọc, "Muốn tôi ở lại đây?"
Triệu Lam bật cười khẽ, không tiếp tục trêu nàng nữa.
"Cũng đúng, hôm nay đến đây thôi."
Cô bước đến cửa, thoáng liếc qua Tần Dư, rồi nhàn nhạt gật đầu chào trước khi rời đi.
Ngồi vào xe, Triệu Lam nắm vô-lăng, nhưng không lập tức khởi động. Cô nghĩ đến khoảnh khắc Cố Thanh Hàn nhìn mình lúc nãy—ánh mắt ấy không hẳn là giữ lại, nhưng cũng chẳng giống như hoàn toàn vô cảm.
Lạ thật.
Cô đã từng tiếp xúc với vô số người, nhưng rất ít khi cảm thấy hứng thú với ai đó quá lâu. Vậy mà lần này—
Triệu Lam bật cười khẽ, lắc đầu một cái rồi nhấn ga, lái xe đi.
____
Cạch!
Chiếc chén sứ đập mạnh xuống mặt bàn, nước trà bắn ra vài giọt, thấm vào khăn trải bàn trắng muốt. Trong phòng khách rộng lớn, âm thanh va chạm ấy vang lên chói tai, phá tan bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Thẩm Tư Đằng đứng trước mặt Thẩm Chí Viễn, sống lưng thẳng tắp nhưng bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Hắn không né tránh, ánh mắt bình tĩnh đối diện với người đàn ông đã đứng trên đỉnh cao quyền lực suốt mấy chục năm qua—cha hắn.
"Con ly hôn với Triệu Lam rồi?"
Giọng nói của Thẩm Chí Viễn trầm thấp, không lớn tiếng quát tháo, nhưng sự nguy hiểm ẩn sâu trong từng chữ lại khiến người ta lạnh sống lưng hơn cả một trận cuồng phong.
Thẩm Tư Đằng hít sâu, gật đầu. "Phải."
XOẢNG!
Chiếc chén sứ tinh xảo trên bàn trà bị hất văng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Nước trà đổ loang lổ trên sàn gỗ bóng loáng, kéo thành một vệt dài, giống như vết máu vừa mới cắt ra từ vết thương chưa kịp liền miệng.
"Ngu xuẩn!"
Thẩm Chí Viễn đập bàn, giận đến mức giọng nói cũng run lên.
"Con có biết mình vừa làm gì không? Con tưởng chuyện ly hôn này chỉ liên quan đến con và Triệu Lam thôi sao? Con bé không chỉ là vợ con, mà còn là con gái của Triệu Dật Thiên!"
Thẩm Tư Đằng cắn chặt răng, ánh mắt hắn tối sầm. Hắn đã sớm đoán trước phản ứng của cha mình, nhưng không ngờ ông lại nổi giận đến mức này.
"Ba, đây là chuyện riêng của con." Hắn cố gắng kiềm chế, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn.
"Riêng con?"
Thẩm Chí Viễn bật cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao: "Con nghĩ mình đủ tư cách nói đến hai chữ 'riêng con' sao? Công ty nhà họ Thẩm có như hôm nay không phải nhờ vào quan hệ với nhà họ Triệu à? Nếu không có cuộc hôn nhân này, con nghĩ mình vẫn còn được đứng vững đến giờ sao?"
"Con không cần một cuộc hôn nhân như vậy nữa." Thẩm Tư Đằng mím môi, sự khó chịu dâng lên tận cổ, "Con không thể sống cả đời với một người mà không yêu con, không tôn trọng con."
"Vậy sao?" Thẩm Chí Viễn cười lạnh, ánh mắt sắc bén, "Vậy con nghĩ ai sẽ yêu con? Cố Thanh Hàn à?"
Thẩm Tư Đằng chấn động.
Thẩm Chí Viễn nhìn thấu phản ứng của hắn, nụ cười càng thêm khinh thường: "Vậy ra vì một con bé diễn viên, con sẵn sàng đạp đổ mối quan hệ giữa hai nhà Thẩm – Triệu? Con có biết bao nhiêu năm qua, ta và Triệu Dật Thiên đã cùng nhau gây dựng bao nhiêu thứ không?"
Thẩm Chí Viễn cười lạnh, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.
"Con nghĩ trên đời này có chuyện gì qua mắt được ta sao?" Ông hừ lạnh, "Từ lúc con bắt đầu quay lại với con bé đó, ta đã biết rồi."
Thẩm Tư Đằng bất giác siết chặt tay. Hóa ra, ngay từ đầu, cha hắn đã biết.
"Vậy tại sao ba không ngăn cản?" Hắn gằn giọng.
"Ngăn cản?" Thẩm Chí Viễn nhướn mày, "Ta cứ tưởng con chỉ chơi đùa, ai ngờ con lại ngu đến mức động lòng thật."
Ánh mắt Thẩm Tư Đằng tối lại, cơn giận trong lòng bùng lên như lửa.
"Ba nghĩ con chỉ chơi đùa thôi sao?"
"Chẳng lẽ không phải?" Thẩm Chí Viễn nhìn hắn đầy khinh miệt, "Một con bé diễn viên nhỏ nhoi, một kẻ không thể giúp con mở rộng thế lực, con lại vì nó mà đạp đổ mọi thứ?"
Hắn cắn chặt răng, nhưng không phản bác.
"Ta thấy con thật ra cũng chẳng yêu thương gì con bé đó đâu. Con chỉ đang thỏa mãn sự hiếu thắng của bản thân thôi. Vì một người phụ nữ từng theo đuổi con, từng quỵ lụy trước con giờ lại quay lưng rời đi, con không chịu nổi, phải không?"
Thẩm Tư Đằng siết chặt nắm tay, cả người căng cứng như một sợi dây đàn bị kéo đến cực hạn. Sự kiêu ngạo không cho phép hắn thừa nhận, nhưng sâu thẳm trong lòng, từng lời ba hắn nói như một cái tát giáng thẳng vào lòng kiêu hãnh, buộc hắn phải đối diện với sự thật mà bấy lâu nay cố chấp lờ đi.
Trước đây, trong mắt hắn chỉ có Triệu Lam—một nữ thần hoàn hảo, cao cao tại thượng, còn Cố Thanh Hàn chỉ là một kẻ mù quáng theo đuổi hắn, chẳng đáng để bận tâm. Hắn biết nàng yêu mình, nhưng chưa từng thật sự đặt nàng vào mắt.
Vậy mà sau khi gặp lại nàng một năm trước, chứng kiến sự thay đổi lớn lao trong nàng—xinh đẹp hơn, độc lập hơn, điềm tĩnh hơn nhưng vẫn dịu dàng như trước—hắn lại không thể rời mắt.
Cái vẻ dịu dàng ấy không còn là sự mù quáng nữa, mà như một thứ hấp dẫn khó cưỡng, khiến hắn dần quen với việc được nàng quan tâm, săn sóc. Cố Thanh Hàn của hiện tại không còn là cô gái năm xưa chờ đợi tình yêu từ hắn, mà lại trở thành người khiến hắn mong muốn có được.
Nhận thấy con trai mình thật sự hết thuốc chữa, Thẩm Chí Viễn thở dài, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực: "Con đã quá ngu ngốc rồi, Thẩm Tư Đằng. Nhưng con vẫn còn một cơ hội để sửa sai."
Thẩm Tư Đằng nhíu mày: "Ý ba là gì?"
"Hủy đơn ly hôn."
"Không đời nào." Hắn gằn từng chữ, phản ứng mạnh mẽ như thể đây là điều sỉ nhục lớn nhất.
Thẩm Chí Viễn cũng không bất ngờ. Ông nheo mắt, giọng trầm xuống, mang theo uy quyền tuyệt đối của một người từng bước ra từ giông bão thương trường, "Không có nhà họ Triệu, con nghĩ mình có thể đứng vững bao lâu? Con có biết ngay khi con ký vào đơn ly hôn, cổ phiếu của công ty đã giảm xuống bao nhiêu không? Đối tác hoang mang, nội bộ rục rịch. Mọi thứ mà tao vất vả xây dựng, lại vì sự ngu xuẩn của mày mà lung lay!"
Nói đến đây, ông đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt sắc như dao cắt: "Trước khi tin này bị bọn nhà báo đánh hơi, mày nhanh chóng tìm Triệu Lam giảng hoà cho tao!"
Thẩm Tư Đằng vậy nhưng không hề có chút phản ứng thoả hiệp nào.
BỐP!
Một bạt tai giáng xuống, lực đánh mạnh đến mức khiến đầu Thẩm Tư Đằng lệch sang một bên, gò má in hằn vết đỏ.
Cả căn phòng rơi vào im lặng...
"Mày đã bao giờ khiến tao tự hào chưa?" Giọng nói của Thẩm Chí Viễn khàn đi vì giận, "Công việc thì thua anh mày, kết hôn hai năm không có nổi một đứa con. Giờ ngay cả một người vợ tốt như Triệu Lam cũng không giữ nổi, mày còn làm được cái gì?"
Một cơn đau rát lan khắp gò má, vị tanh của máu tràn vào miệng. Thẩm Tư Đằng cảm thấy một bên mặt tê dại, nhưng vẫn cố giữ thẳng lưng, không lùi bước. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ lạnh lùng, như thể cú tát này chẳng hề ảnh hưởng đến hắn.
Thẩm Tư Đằng siết chặt hai tay, móng tay gần như cắm vào da thịt. Hắn chưa từng cảm thấy mình bị dồn ép đến mức này.
Cố Thanh Hàn...
Nghĩ đến nàng, ánh mắt hắn càng thêm u tối. Không sao cả, chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn có thể xây dựng lại tất cả.
Hắn ngẩng cao đầu, không một lần tỏ ra yếu đuối. Một tay hắn khẽ quệt đi vết máu còn sót lại ở khóe miệng, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không một chút dao động. Dường như vết máu đó chỉ là dấu hiệu nhỏ bé, không thể làm lung lay ý chí kiên cường của hắn.
"Ba đánh đi! Nếu cảm thấy thằng con này khiến ba quá mất mặt thì cứ đánh chết nó đi!"
"Mày..." Thẩm Chí Viễn sững sờ, tay vẫn còn giơ lên giữa không trung, nhưng nhìn đứa con trai mà ông đã nuôi lớn, một lúc lâu sau, ông chỉ có thể hậm hực buông tay xuống.
"Cút đi." Ông phất tay, "Đừng để tao nhìn thấy mày nữa."
Thẩm Tư Đằng cười nhạt, xoay người rời đi. Bóng lưng hắn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận.
Hắn ngồi vào trong xe, mở ngăn kéo, lôi ra một tấm ảnh cũ. Là bức ảnh chụp chung với Cố Thanh Hàn từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường. Cả hai đều tươi cười rất rạng rỡ, nhưng trong mắt hắn, khi đó nàng chỉ là một con thiêu thân sẵn sàng lao vào ánh sáng của hắn mà thôi.
Ngón tay Thẩm Tư Đằng khẽ vuốt qua gương mặt nàng trên tấm ảnh. Trong bóng tối, đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng âm u đầy kiên định. Cảm giác một phần của quá khứ đã trở thành hiện thực—Cố Thanh Hàn vẫn sẽ là của hắn, và không ai có thể thay đổi điều đó.
Ý nghĩ ấy khiến trái tim hắn trào dâng một cảm giác vui vẻ khó tả, như thể vừa có được thứ quý giá nhất mà mình từng khát khao.
"Đến lúc rồi..." Hắn tự nhủ, giọng nói khẽ như thể thầm thì với chính mình.