Bên ngoài khung cửa kính lớn, thành phố vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Những ánh đèn xe nối đuôi nhau như những dải sáng dài vô tận, người người hối hả lướt qua nhau mà chẳng ai dừng lại. Tất cả đều có nơi để đến, có người để gặp. Chỉ riêng một người, giữa căn phòng này, lặng lẽ và nhỏ bé đến lạ.
Triệu Lam đã quen với cảm giác này từ lâu. Nhưng hôm nay, nó lại đặc biệt rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cánh cửa đột nhiên bật mở.
Một cơn gió lạnh lùa vào theo bước chân của người đàn ông vừa xuất hiện. Sự tấp nập ngoài kia bị cắt đứt, thay vào đó là bầu không khí ngột ngạt tràn ngập căn phòng.
Không có lời chào, không có sự mở đầu. Một tập tài liệu bị ném xuống bàn, giọng nói vang lên đầy xa cách.
"Ký đi."
Thẩm Tư Đằng đứng đó, dáng vẻ cao lớn phủ bóng xuống mặt bàn. Bộ vest thẳng thớm không chút xộc xệch, nhưng cả con người hắn lại toát ra sự lạnh lẽo đến mức tưởng chừng có thể đóng băng cả không gian. Ánh mắt sâu thẳm của hắn tối sầm lại, sắc bén như đang bóp nghẹt từng tia không khí trong căn phòng nhỏ.
Tờ đơn trước mặt trắng đến chói mắt, những dòng chữ in đậm hằn sâu trên nền giấy. Mọi thứ đều rõ ràng, rành mạch, như thể đã được định sẵn từ lâu—không có chỗ cho sự thương lượng.
Triệu Lam ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, không chút ngạc nhiên, cũng không hề căng thẳng. Cô vẫn ngồi lặng lẽ sau bàn làm việc, dáng vẻ thư thái như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của người trước mặt. Ngón tay thon dài xoay nhẹ chiếc bút giữa các khớp ngón, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt cô, lạnh lùng và xa cách.
Cô chậm rãi liếc xuống tờ giấy trên bàn, nơi dòng chữ "Đơn li hôn" in đậm ngay tiêu đề, lạnh lẽo như chính bản chất của nó.
Một giây. Hai giây.
Triệu Lam không vội vàng, cũng chẳng có ý định chạm vào.
Cô không cảm thấy bất ngờ. Ngay từ khoảnh khắc Thẩm Tư Đằng bước vào phòng với gương mặt đó, cô đã đoán được hắn muốn gì.
Cô chỉ không nghĩ... hắn lại gấp đến mức này.
Ngón tay Triệu Lam vô thức siết lại quanh cây bút, tạo ra một vệt hằn mờ trên làn da trắng. Cảm giác quen thuộc này... không phải là đau lòng, cũng không phải là lưu luyến. Chỉ là một sự nhận thức rõ ràng rằng—đây chính là kết thúc.
Một kết thúc mà lẽ ra phải đến từ rất lâu rồi.
Từng kỷ niệm, từng tháng ngày trong cuộc hôn nhân này lướt qua tâm trí cô như một bộ phim tua nhanh. Những lần im lặng kéo dài, những bữa cơm lạnh lẽo, những ánh mắt lướt qua nhau mà chẳng đọng lại chút hơi ấm. Họ từng là vợ chồng, nhưng chưa từng là tri kỷ.
Một tiếng thở khẽ vang lên.
Triệu Lam nhấc tay, không phải để ký, mà chỉ đơn giản là đẩy tờ đơn sang một bên. Động tác chậm rãi mà hờ hững, như thể cô chỉ đang dọn dẹp một tập hồ sơ thừa thãi.
Cô dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười nhạt: "Anh gấp đến mức phải chạy đến tận đây sao?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại như một nhát dao lạnh lẽo cắt vào không khí.
Thẩm Tư Đằng nhìn cô chằm chằm, đôi môi mím chặt. Hắn chờ đợi một phản ứng khác—tức giận, trách móc, thậm chí là một chút miễn cưỡng. Nhưng tất cả những gì hắn nhận được chỉ là sự thờ ơ đến đáng sợ.
Cô thật sự không bận tâm nữa sao?
Lòng bàn tay hắn siết chặt lại bên hông.
Thẩm Tư Đằng cười nhạt, giọng điệu mang theo chút giễu cợt: "Vì tôi biết lịch trình của Triệu tiểu thư rất bận."
Triệu Lam nhướng mày, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa: "Anh quan tâm đến lịch trình của tôi từ bao giờ vậy?"
"Dù sao cũng là vợ chồng mà, tôi vẫn nên biết một chút." Thẩm Tư Đằng dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ có chút thả lỏng nhưng ánh mắt lại sắc bén, "Dạo gần đây cô bận đến mức nào nhỉ? Họp báo, tiệc đóng máy, còn có cả những cuộc hẹn riêng tư..."
Hắn kéo dài giọng, cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối.
Triệu Lam không biểu lộ gì, chỉ thong thả chỉnh lại tay áo, động tác ung dung như thể không hứng thú với chủ đề hắn vừa nhắc tới.
"Nếu anh muốn nói chuyện quan trọng, tôi có thể dành thời gian. Nhưng nếu chỉ đến đây để dò xét lịch trình của tôi, vậy thì e là anh đã phí công rồi."
Thẩm Tư Đằng bật cười, tiếng cười trầm thấp mang theo chút châm chọc: "Tôi không có hứng thú với lịch trình của cô. Chỉ là thấy cô gần đây có vẻ... vui vẻ hơn trước đây rất nhiều."
Triệu Lam nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên: "Anh mong tôi phải đau khổ sao?"
"Cũng không hẳn." Thẩm Tư Đằng chậm rãi nói, "Tôi chỉ tò mò, điều gì khiến cô thay đổi nhanh như vậy?"
Triệu Lam im lặng trong một thoáng, rồi khẽ cười: "Anh thật sự muốn biết hả?"
Thẩm Tư Đằng không đáp, chỉ nhìn cô chăm chú.
Triệu Lam chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay lướt nhẹ trên tờ đơn, ánh mắt hờ hững: "Có lẽ... là vì tôi đã tìm thấy một điều thú vị hơn để bận tâm."
Cô nói ra câu đó với một vẻ thản nhiên, như thể đây chỉ là một lời nhận xét vu vơ. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô khẽ động, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc cửa dẫn sang phòng phục trang.
Lớp sơn trắng trên cửa phản chiếu chút ánh sáng từ chiếc đèn trần, đường viền gỗ trầm mặc, không có chút khác thường. Nhưng Triệu Lam vẫn giữ ánh nhìn ở đó lâu hơn một chút, khóe môi dường như nhẹ nhàng cong lên.
Ngón tay cô rời khỏi tờ giấy, khẽ chạm lên mặt bàn, gõ nhẹ từng nhịp như đang suy tính điều gì đó.
Rồi cô chậm rãi thu lại ánh mắt, trở về với vẻ ngoài bình thản vốn có, như thể khoảnh khắc vừa rồi chỉ là một sự trùng hợp.
Câu nói của Triệu Lam nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát dao cắt qua lòng tự tôn của hắn.
Ánh mắt Thẩm Tư Đằng tối sầm lại.
Hắn im lặng trong vài giây, rồi chậm rãi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên bàn, rút ngắn khoảng cách giữa họ.
"Cô đang ám chỉ ai vậy, Triệu Lam?"
Triệu Lam không né tránh ánh mắt hắn, đôi mắt cô phản chiếu hình ảnh người đàn ông trước mặt, nhưng sâu bên trong lại chẳng có chút cảm xúc nào.
Cô chỉ cười khẽ, giọng nói mang theo một tia trào phúng: "Anh nghĩ là ai?"
Một khoảng lặng bao trùm lấy không gian.
Thẩm Tư Đằng nhìn cô chằm chằm, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt cô. Nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là sự bình thản đến đáng sợ.
Một hồi lâu sau, hắn bật cười: "Cô đúng là chẳng bao giờ để tôi chiếm thế thượng phong."
"Anh quá khen rồi." Triệu Lam nhếch miệng, giọng điệu lơ đễnh như thể chẳng hề để tâm.
Cô chậm rãi cúi xuống, ánh mắt quay về với tờ đơn trước mặt, nhưng không vội đọc nó, mà thong thả mở tập tài liệu bên cạnh—thỏa thuận phân chia tài sản. Ngón tay cô lướt qua từng trang giấy, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như đang xem xét một bản hợp đồng làm ăn quan trọng.
Triệu Lam không đọc quá kỹ, nhưng đủ để nắm rõ những điều khoản được liệt kê. Mọi thứ đều rõ ràng, rành mạch, không thừa không thiếu, giống như phong cách làm việc của Thẩm Tư Đằng—chỉn chu, dứt khoát, không để lại bất kỳ kẽ hở nào.
Cô khẽ cười, gập tài liệu lại, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bìa tài liệu vài cái rồi chậm rãi thốt lên: "Thẩm tổng đúng là chu đáo thật."
Giọng điệu của cô nghe như một lời khen, nhưng trong sự bình thản ấy lại ẩn chứa vài phần giễu cợt. Triệu Lam ngước lên, đôi mắt trong trẻo nhưng sắc sảo: "Đến cả khâu dọn dẹp sau cùng cũng không quên lo liệu chu toàn như vậy."
Không phải trách cứ, cũng không phải tiếc nuối, chỉ đơn thuần là một câu cảm thán nhàn nhạt, giống như cô đã sớm biết trước kết cục này và việc hôm nay chỉ là bước cuối cùng để hoàn thành một kế hoạch đã định sẵn.
Triệu Lam lật đến trang cuối cùng, bàn tay thon dài cầm lấy chiếc bút kim loại đặt bên cạnh, xoay nhẹ trong lòng bàn tay, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu lên thân bút.
Không một chút chần chừ, cô nghiêng cổ tay, đầu bút lướt nhẹ trên mặt giấy. Nét mực đen tuyền trải dài, sắc nét và dứt khoát, không chút do dự, không một lần ngập ngừng.
Triệu Lam buông bút.
Không gian trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bút va nhẹ vào mặt bàn, âm thanh khô khốc nhưng lại vang vọng đến lạ.
Cô không lập tức đẩy tờ đơn về phía trước, cũng không ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Chỉ lặng lẽ dời ánh mắt xuống, dừng lại trên dòng chữ cuối cùng—tên của mình vừa được ký xuống, nét mực vẫn còn ướt, chưa kịp khô.
Trong một khoảnh khắc rất ngắn, Triệu Lam cứ thế nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, như thể đang tự xác nhận một lần nữa rằng mọi thứ đã chính thức kết thúc.
Dưới ánh đèn, nét mực óng ánh phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo, hệt như cánh cửa đã đóng sập lại sau một chương dài của cuộc đời.
Không có nuối tiếc, cũng không có đau lòng.
Chỉ là một sự trống rỗng rất khẽ.
Bàn tay cô đặt trên mặt bàn, đầu ngón tay vô thức lướt nhẹ qua mép tờ giấy. Rồi như chợt nhận ra điều gì đó, Triệu Lam rút tay về, khẽ chớp mắt, đôi hàng mi dài khẽ rung động.
Triệu Lam đẩy tờ đơn ra phía trước, động tác dứt khoát.
"Xong rồi." Giọng cô nhẹ bẫng, cứ như thứ cô vừa ký vào chẳng phải là một bản thỏa thuận chấm dứt cuộc hôn nhân của họ, mà chỉ là một văn kiện công việc vô nghĩa.
Thẩm Tư Đằng nhìn tờ giấy một lúc lâu, ánh mắt phức tạp. Hắn vốn tưởng rằng khi đối mặt với khoảnh khắc này, Triệu Lam ít nhiều cũng sẽ có một chút dao động. Nhưng hóa ra, mọi chuyện diễn ra còn lạnh lùng hơn cả hắn tưởng.
Không một cái nhíu mày, không một tiếng thở dài.
Thẩm Tư Đằng cảm thấy khó chịu.
Không rõ là vì tổn thương tự ái, hay là vì cảm giác mất mát mà chính hắn cũng không thể diễn tả được.
Nhưng hắn không có cơ hội để nói thêm điều gì.
Triệu Lam ngẩng đầu, đôi mắt nhìn hắn, giọng điệu bình thản như đang tiễn một vị khách xa lạ: "Anh có thể đi rồi."
Căn phòng chìm trong im lặng. Một hồi lâu sau, Thẩm Tư Đằng không nói thêm lời nào, chỉ cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, quay người rời đi.
Cánh cửa khép lại sau lưng hắn, một tiếng "cạch" vang lên, cắt đứt mọi liên kết cuối cùng giữa hai người.
Chỉ còn lại một mình Triệu Lam trong căn phòng.
Triệu Lam vẫn ngồi đó, đôi mắt dừng lại trên tờ đơn trước mặt, nét mực giờ đã khô lại, hằn sâu trên mặt giấy trắng một cách rõ ràng. Cô không cảm thấy vui mừng, cũng không có chút tiếc nuối. Chỉ là một khoảng lặng trống rỗng, như thể tất cả đã trở thành điều hiển nhiên.
Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, lay động mép tờ đơn, tạo ra một tiếng sột soạt khẽ khàng. Triệu Lam hít một hơi thật sâu, nhưng không phải để lấy lại sức hay xua tan cảm giác gì đó. Cô chỉ cảm thấy... rỗng, giống như một phần của mình đã vắng mặt từ lâu mà cô chưa kịp nhận ra. Đó không phải là sự mất mát, mà là một sự giải thoát thật sự.
Cô nhắm mắt lại một giây, rồi mở ra. Ánh sáng mờ ảo trong phòng phản chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật những đường nét lạnh lùng, không chút cảm xúc. Những gì còn lại chỉ là cái tên của cuộc hôn nhân này, được đóng lại một cách dứt khoát như một trang giấy đã được viết xong.
Cảm giác của Triệu Lam không phải là sự trọn vẹn, mà là một sự thanh thản không lời. Cô đã tự giải thoát mình khỏi tất cả những ràng buộc ấy, dù chỉ là bước cuối cùng trong kế hoạch đã được định sẵn.
Cô cầm lấy cây bút một lần nữa, xoay nhẹ trong lòng bàn tay, và cười khẽ. Mọi thứ đã kết thúc, nhưng có lẽ, một chương mới đang mở ra, từ những điều chưa biết.
Triệu Lam đứng lên, ánh mắt thoáng nhìn về phía cánh cửa khép kín, như thể đang đợi điều gì đó. Cô khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng quay lại, đôi môi thoáng mỉm cười khi nhìn vào khoảng không vắng lặng.
"Cô có thể ra rồi."
Giọng nói ấy rất nhỏ, nhưng đủ để người bên trong nghe thấy.