Từ Địch Thành Yêu

Chương 63: Giọt Nước Tràn Ly



Triệu Lam và Thẩm Tư Đằng bước vào căn nhà rộng lớn. Không gian im lặng, chỉ có âm thanh của bước chân vang lên nhẹ nhàng trên sàn gỗ. Căn phòng khách rộng rãi với bộ sofa xa hoa, nhưng hôm nay, nó lại chẳng còn sự ấm cúng mà người ta vẫn tưởng tượng.

Tiếng "cạch" lạnh lùng vang lên khi Thẩm Tư Đằng đặt mạnh chìa khóa lên bàn. Ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt hắn, từng đường nét như bị bóng tối cắt xẻ, sắc bén và u ám.

Suốt quãng đường về, tâm trạng hắn đã không ngừng trượt dài trong bực bội, nhưng người phụ nữ phía trước vẫn điềm nhiên như không.

Triệu Lam thong thả bước vào bếp, rót cho mình một ly rượu vang. Ngón tay thon dài khẽ xoay nhẹ thành ly, chất lỏng đỏ sẫm phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Cô nhấp một ngụm, như thể đang tận hưởng giây phút yên bình mà chẳng màng đến người đàn ông phía sau.

Chính sự dửng dưng đó khiến cơn giận trong Thẩm Tư Đằng càng thêm bùng cháy.

"Cô cố tình đúng không?" Hắn lạnh giọng, đôi mắt tối sầm nhìn chằm chằm bóng lưng cô.

Triệu Lam nhướng mày, hơi nghiêng đầu nhưng vẫn không quay lại: "Anh đang nói chuyện gì?"

"Cả buổi họp báo, cô hoàn toàn không quan tâm đến cảm nghĩ của tôi, đúng chứ?"

Triệu Lam chậm rãi đặt ly rượu xuống quầy bếp, ánh mắt dừng lại trên mặt bàn như thể chẳng hề có hứng thú với cuộc đối thoại này.

"Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ trả lời theo ý mình thôi."

"Theo ý cô?!" Thẩm Tư Đằng bật cười đầy châm chọc, đáy mắt thoáng qua tia giận dữ. "Thế còn tôi? Cô từng nghĩ đến việc tôi cảm thấy thế nào chưa?"

Hắn bước đến gần, khuôn mặt hắn tối sầm, cơ thể căng cứng, "Cô không còn chút tôn trọng nào dành cho tôi sao, Triệu Lam? Tôi là chồng cô, vậy mà trong mắt cô, tôi chẳng khác gì kẻ dư thừa."

Ngừng một lúc, hắn cười nhạt, giọng khẽ trầm xuống: "Tôi đã cho cô mọi thứ—tiền bạc, địa vị, những thứ tốt nhất mà một người phụ nữ có thể có. Cô muốn gì tôi cũng có thể cho, chẳng lẽ vẫn chưa đủ?"

Triệu Lam không né tránh ánh mắt hắn. Cô nhìn thẳng vào hắn, giọng điệu không mảy may dao động: "Anh tưởng mấy món quà đắt tiền, những bữa tiệc xa hoa là quan tâm à? Anh không hiểu đâu, Thẩm Tư Đằng. Tình cảm không thể mua bằng tiền, cũng không thể thay thế bằng sự kiểm soát. Anh nghĩ chỉ vì mình là chồng tôi, tôi phải cảm ơn anh vì những thứ đó sao?"

Cô hạ giọng, cười nhẹ nhưng không có chút ấm áp nào: "Chúng ta là gì, nếu không phải hai kẻ xa lạ cố gắng sống chung dưới một mái nhà?"

Bầu không khí trĩu nặng. Thẩm Tư Đằng cảm thấy một nỗi thất vọng đang len lỏi vào tâm trí hắn. Lời của Triệu Lam sắc nhọn như dao, chém đứt những ảo tưởng mỏng manh mà hắn cố giữ.Hắn đứng đó, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng ngay lập tức, một cảm giác vỡ vụn tràn ngập tâm trí.

Trong khi Thẩm Tư Đằng đang đối diện với sự mất mát, thì Triệu Lam lại cảm thấy như mình đã quá mệt mỏi. Cô đã từng hy vọng Thẩm Tư Đằng sẽ hiểu được nỗi lòng của mình, nhưng theo thời gian, niềm hy vọng đó dần biến thành một gánh nặng không thể gánh nổi. Mỗi ngày trôi qua, cô càng cảm thấy như mình đang cố gắng vá lại những vết nứt trong mối quan hệ này mà chẳng ai để ý đến. Cô đã kiên nhẫn, đã thử thay đổi, nhưng cuối cùng, cô nhận ra rằng mình chỉ là một người lữ khách mệt mỏi đứng trước ngã rẽ, không còn đủ sức để tiếp tục.

Triệu Lam nhìn Thẩm Tư Đằng, ánh mắt không còn lạnh lẽo mà lại thoáng một tia bất lực: "Anh muốn tôi quan tâm đến anh sao? Vậy anh đã từng thực sự quan tâm đến tôi chưa? Hay chỉ là muốn tôi ở đó để hoàn thiện hình ảnh của anh?"

Thẩm Tư Đằng giận dữ quay mặt đi, hít một hơi dài như để kiềm chế bản thân. Nhưng không lâu sau, hắn quay lại, ánh mắt vẫn còn chút bất mãn: "Cô đang nói gì vậy? Chúng ta là vợ chồng, ít nhất cô cũng phải biết tôn trọng tôi, phải giữ thể diện cho tôi trước mặt người khác!"

Triệu Lam lặng lẽ nhìn hắn, rồi khẽ nhắm mắt, như thể đang kìm nén một nỗi thất vọng sâu thẳm.

"Tôi đã cố gắng yêu anh, Thẩm Tư Đằng. Nhưng càng cố, tôi càng mệt mỏi. Anh không yêu tôi, anh chỉ yêu hình ảnh hoàn hảo mà anh muốn tôi đóng vai. Và tôi thì không muốn tiếp tục sống như vậy nữa."

Thẩm Tư Đằng đứng sững lại. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm thấy như mình vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Triệu Lam cầm túi xách, bước ra cửa. Cô không quay lại nhìn hắn. Hắn vẫn đứng đó, mắt dõi theo bóng lưng cô khuất dần, nhưng chẳng thể thốt ra một lời níu kéo.

Cánh cửa khép lại.

Sự im lặng bao trùm lấy hắn, lạnh lẽo hơn cả những lời nói vừa rồi.

Thẩm Tư Đằng tức giận đấm mạnh vào tường, trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời vô tình cùng vẻ mặt bình thản của Triệu Lam.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Cố Thanh Hàn chợt hiện lên trong tâm trí hắn. Nàng là người duy nhất có thể xoa dịu hắn, có thể lắng nghe hắn mà không chút phán xét. Nàng dịu dàng, hiểu chuyện, mang đến cho hắn cảm giác mà từ lâu hắn đã không còn tìm thấy ở Triệu Lam.

Đã quá đủ rồi.

Thẩm Tư Đằng biết—đây chính là giới hạn của hắn.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thẩm Tư Đằng. Có lẽ, hắn không cần phải cố gắng níu giữ một thứ đã chết từ lâu.

Ném điếu thuốc còn chưa kịp châm lửa vào sọt rác, hắn xoay người, bước lên thư phòng.

Lần này, hắn đã hạ quyết tâm rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com