Hai đang chăm chú sách , thật là xứng đôi, cũng khiến khác ngưỡng mộ.
Bùi Quyết rời khỏi thôn Hoa Khê buổi trưa, Phùng Vận lúc ghi chép đầy kín năm tờ giấy.
Nàng định sẽ dốc sức một ngày, sớm hiện thực hóa chuyện , ngờ Bùi Quyết , Phùng Kính Đình đến liền đó.
“Bệ hạ , đồng ý với điều Thập Nhị nương thỉnh cầu. A Hồi ở Hoa Khê nhà cửa, việc để chúng lo liệu, về con cần bận tâm nữa…”
Phùng Vận đang ở khách sảnh tiếp ông , đầu óc vẫn còn đầy ắp những kiến thức , bất ngờ lời Phùng Kính Đình xong, nàng lạnh một tiếng.
“Vậy chẳng nên quỳ tạ Tề quân, ân đức như núi?”
Phùng Kính Đình thấy nàng sắc mặt vui, gượng.
“Cái đó… cũng cần thiết… Bệ hạ cũng là cho bạc công.”
“Thì Phủ quân cũng ?” Phùng Vận sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh băng, “Đây là trao đổi, là mua bán, đừng cứ như đang ban ơn .”
“Phải .” Phùng Kính Đình ngoan ngoãn thuận theo, “ xây nhà cất nóc, cũng cần hạn mức, thể hoang phí , cho nên, chúng bàn bạc một mức giới hạn…”
Phùng Vận lạnh nhạt bật .
“Vậy Phủ quân cứ về , thứ tiếp nữa.”
Nàng thật sự cứng rắn, lời dứt dậy ngoài, để Phùng Kính Đình chưng hửng một , tim ông khựng , nhớ tới mệnh lệnh đến đây, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
“Thập Nhị nương, A Vận… dừng một chút, phụ …”
Phùng Vận bình thường đối xử với ôn hòa lễ độ, từng thất thố bao giờ, duy chỉ với Phùng Kính Đình, là nửa điểm sắc mặt , trở mặt là trở mặt.
Người trong trang đều đang lão phụ hối hả chạy theo nữ nhi…
“Ôi chao, tổ tông của ơi, đừng bỏ rơi phụ của con thế chứ. Thập Nhị nương, dừng , phụ …”
Phùng Vận lạnh một tiếng.
Nàng phát hiện Phùng Kính Đình đúng là cái loại đáng ngược đãi.
Đối xử với ông thế nào cũng vô ích, dốc cả ruột gan cũng lay chuyển trái tim sắt đá.
Ngược cho ông chút sắc mặt, lập tức điều.
Phùng Vận bước chân như gió, càng càng nhanh.
“Phùng Thập Nhị.” Một tiếng gọi nhẹ, như như mang ý .
Vị lang quân đối diện, ngọc thắt lưng, áo bào nhẹ nhàng, dáng thong thả mà vững chãi, giọng vọng từ khuôn mặt nửa che bởi chiếc mặt nạ khiến kinh sợ, mang theo vẻ dịu dàng đặc biệt.
Là Thuần Vu Diễm.
Y thấy Phùng Kính Đình, lễ phép khẽ gật đầu, nhưng gì với ông , chỉ mỉm về phía Phùng Vận, giọng mềm mại như tơ lụa, nhưng đầy vẻ xem kịch vui.
“Muốn xây nhà gì, để Vân Xuyên lo. Toán học Trường Môn cũng để Vân Xuyên học.”
~~~~~~~~
Phùng Vận: Là báo, là bế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thuần Vu Diễm: Bế. Lại đây… bế nào…
Bùi Quyết: Vì , hãy g.i.ế.t thế tử Vân Xuyên.
Phùng Vận: Hoàng đế g.i.ế.t nổi, Thái hậu g.i.ế.t nổi, Thế tử… hình như cũng dễ g.i.ế.t?
Bùi Quyết: … Đao của ?
~~~~~~~~
402- Gian phu một.
Phùng Kính Đình mặt mày biến sắc.
Phùng Vận vốn khó đối phó, giờ thêm tên phá rối là Vân Xuyên thế tử.
Nếu thành nhiệm vụ, một chuyến Hoa Khê coi như uổng, mà quan trọng hơn là ăn với Tiêu Trình?
Bởi vì Tiêu Trình căn bản từng , hạn chế tiền bạc xây nhà, càng từng gì tới chuyện hoang phí…
Tất cả đều là chủ ý của Phùng Kính Đình.
Một là để lấy công.
Hai là tranh thủ chút lợi lộc…
Đừng Phùng gia ở Tín Châu hưng thịnh, riêng phòng nhỏ nhà ông , “nỗ lực” của phu thê Phùng Kính Đình và Trần thị, mỗi ngày một sa sút, trong tay chẳng còn bao nhiêu.
Phùng Kính Đình nghĩ tới mà tê cả da đầu.
“Thế tử, Thế tử , xin đừng đùa giỡn với lão hủ nữa.” Ông bước nhanh lên, như hoa nở Thuần Vu Diễm, hai tay chắp vái chào.
“Lão hủ mang mệnh vua đến, xin Thế tử giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ.”
Làm ăn buôn bán khắp nơi, Thuần Vu Diễm xưa nay vốn thích gây thù chuốc oán, đặc biệt là với thế gia đại tộc.
đối mặt với Phùng Kính Đình, phụ của Phùng Vận, y như thâm cừu đại hận, khẽ chỉnh mặt nạ, khoé môi nhếch lên một nụ lạnh đầy hàm ý sâu xa.
“Phùng công chê , lợi lộc đặt lên đầu, bản thế tử tự nhiên khách khí.” Y cũng chắp tay đáp lễ, nhàn nhạt : “Ai mà toán học Trường Môn vang danh thiên hạ, Phùng Nhị chỉ dạy, đừng một tòa nhà, dù là mười tòa nhà, cũng đáng giá.”
Phùng Kính Đình mà trong lòng chấn động, thầm kêu .
Nếu Thuần Vu Diễm cố tình tranh giành, Phùng Vận thể sẽ chọn Vân Xuyên, mà bỏ rơi ông .
“Thập Nhị nương, Thập Nhị nương , phụ .”
Ông dây dưa với Thuần Vu Diễm nữa, , cúi thỏa hiệp với Phùng Vận.
Thao Dang
“Xây nhà thế nào, con quyết định, cần bao nhiêu bạc, thỉnh cầu Bệ hạ, nhất định sẽ lo cho A Hồi thật chu .”
Phùng Vận và Thuần Vu Diễm liếc một cái, sắc mặt đổi.
“Người thường , xa bằng gần. Ta và Thế tử chỉ là láng giềng gần, còn cùng buôn bán, tất nhiên ưu tiên y hơn…”
“Không , .” Phùng Kính Đình sốt ruột, cao giọng : “Chuyện gì cũng đạo lý, lão hủ tới , Thế tử tới , thể để Thế tử vượt mặt? Như hợp quy củ mà.”
Phùng Vận cau mày trầm ngâm, vẻ mặt khó xử.
Thuần Vu Diễm ung dung bình thản, như như .
Hai thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, dường như ẩn tình.
Phùng Kính Đình nóng ruột như lửa đốt, giảng đạo lý, lay động tình cảm.
“Thập Nhị nương, là phụ của con, cũng là Kế phụ của A Hồi, do giúp A Hồi xây nhà, là quá hợp lý , ngoài nào những thuận lợi ?”