Phùng Vận dường như lời ông cho d.a.o động, khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ sang hỏi Thuần Vu Diễm:
“Thế tử thấy ?”
Thuần Vu Diễm đối diện ánh mắt với nàng, cùng thở dài một đầy ăn ý.
“Đã như , thì nhường cho Phùng công cũng .”
Phùng Kính Đình thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng cảm kích.
Ông rằng, để dễ bề tính toán rõ ràng các khoản với Thuần Vu Diễm, Phùng Vận sớm c.uộc tỷ thí ở Minh Tuyền, vơ vét một khoản từ tay y, dạy toán học cho y cùng với Khuất Định.
Khuất Định học thì đ.â.m mê, nghiên cứu mấy tháng liền, gặp vấn đề gì đến Trường Môn tìm hỏi, sớm thành cao thủ trong giới.
Phùng Kính Đình hai họ che giấu, còn đang vui mừng dứt, thấy Phùng Vận cau mày, vẻ mặt chẳng tình nguyện mà thở dài:
“Ta xưa nay thích qua với Phùng gia, c.uộc ăn , vẫn là với Vân Xuyên hơn…”
Nàng thẳng thắn.
Khiến Phùng Kính Đình vô cùng lúng túng.
“Thập Nhị nương…”
Nàng cũng họ Phùng.
Loại lời thể tuỳ tiện thốt ?
Phùng Vận sắc mặt ông , để tâm, thong thả :
“Thế , còn một điều kiện, nếu Phủ quân đồng ý, thể lập tức ký khế ước.”
Còn điều kiện?
Phùng Kính Đình như nổ tung đầu.
“A Vận cứ .”
Phùng Vận :
“Hầu Chuẩn ở Tú Phong sơn nay đầu nhập trướng . Hắn là của , thì việc của thể lo. Kính xin Phủ quân đưa gia quyến của Hầu Chuẩn từ Giang Hạ đến Hoa Khê.”
Thao Dang
Phùng Kính Đình kinh ngạc.
Tin tức Hầu Chuẩn đầu hàng Phùng Vận, ông dĩ nhiên .
Không chỉ ông , Phùng Kính Diêu và Tiêu Trình cũng đều .
Trong mắt bọn họ, Hầu Chuẩn thực là đầu hàng Bùi Quyết và quân Bắc Ung, việc đến Hoa Khê, bên ngoài xưng là đầu phục Phùng Vận, chẳng qua là một cách để tránh tội.
Đầu hàng Phùng Vận là rửa tay gác kiếm, xuống ruộng dân.
Đầu hàng Bùi Quyết thì nghi ngờ thông địch, hàng địch.
Lão mẫu cùng gia quyến của đều ở Nam Tề, bọn họ im lặng , chẳng nghĩa sẽ dễ dàng bỏ qua cho Hầu Chuẩn. Chỉ là hiện tại hai nước đang minh ước, Nam Tề đang nỗ lực phát triển quốc lực, khai chiến, nên nhắm một mắt, mở một mắt mà thôi.
dù , chỉ cần nhà Hầu Chuẩn còn ở Nam Tề, thì vẫn kiềm chế.
Cho nên, đây việc nhỏ thể nhờ vả một câu mà đưa từ Giang Hạ đến Hoa Khê, Phùng Kính Đình căn bản quyền quyết định.
Ông chần chừ một chút, :
“Việc sẽ tấu trình lên Bệ hạ. nếu Thập Nhị nương cũng đồng ý một điều kiện của vi phụ, thì nghĩ rằng việc thuyết phục Bệ hạ sẽ dễ dàng hơn.”
Phùng Vận nhướng mày.
“Phủ quân cứ .”
Phùng Kính Đình quan sát thần sắc nàng, do dự một lát mới hạ giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nghe con một loại cao gọi là Kim Khuê Khách?”
Phùng Vận điềm nhiên đáp, “Nghe Đại Mãn kể ?”
Nàng giúp Phùng Kính Đình tìm sẵn cái cớ, ông ngẩn , lập tức thở phào nhẹ nhõm, gật đầu thừa nhận.
“Muội con gần đây nhiễm bệnh, hàn khí nhập thể, chịu gió. Nghe loại Kim Khuê Khách của con tác dụng diệu kỳ trong việc khôi phục dung nhan. Nếu con thể cho một phương thuốc, giúp con hồi phục vẻ như xưa, thì Bệ hạ nhất định sẽ đồng ý chuyện …”
Ông trong lòng tật, thiếu tự tin.
Bởi vì Tiêu Trình vốn chẳng thương yêu gì Phùng Doanh đến mức , vì nhan sắc của nàng mà đổi quyết sách?
Ông đoán chắc trong lòng Tiêu Trình vẫn còn Thập Nhị nương, thắt c.h.ặ.t quan hệ với Hoa Khê, chỉ cần là điều kiện Thập Nhị nương đưa , Tiêu Trình đều sẽ đồng ý, nên mới nhân cơ hội nhét yêu cầu riêng của đó, thuận nước đẩy thuyền.
Phùng Vận nét mặt ôn hoà, “Việc đó gì khó? Tiểu Mãn…”
Nàng gọi Tiểu Mãn tới: “Ngươi phòng , lấy một hũ Kim Khuê Khách mang , đưa Phủ quân mang về.”
Phùng Kính Đình nhỏ giọng: “Vậy còn phương thuốc…”
Phùng Vận ông một cái: “Phủ quân mang gia quyến họ Hầu tới đây, sẽ đưa phương thuốc.”
Nàng là chịu thiệt.
Phùng Kính Đình trong lòng thở phào một thật dài.
Nếu nàng hai lời liền giao phương thuốc, ông ngược còn nghi ngờ Phùng Vận mưu đồ gì.
“Được, cứ quyết .”
Việc xong, Phùng Kính Đình thấy Phùng Vận ý giữ , liền dẫn tuỳ tùng cáo từ rời , tự đến quán ăn nhà Vương đồ tể ở đầu thôn dùng chút đồ, cưỡi ngựa lên đường.
Còn Thuần Vu Diễm thì ở .
Y bảo tuỳ tùng đánh xe Trường Môn.
Trên xe chất đầy hàng hoá, phủ tấm vải xanh, là gì, căng phồng cả thùng, sân viện thấy Ân Ấu gọi khiêng .
Phùng Vận nghi hoặc: “Đây là Trường Môn, Vân Trang. Thế tử dỡ hàng, chẳng lẽ lầm nơi ?”
Thuần Vu Diễm đáp: “Chuyến ngoài, thu ít thứ ho, mang về cho nàng xem thử.”
Phùng Vận tiến gần, vén tấm vải lên.
Có sứ men tinh xảo, trầm hương gỗ mun thượng hạng, mấy xấp lụa mềm mịn bóng mượt, thoáng là đắt giá.
“Đâu tặng nàng, gấp cái gì?” Thuần Vu Diễm bĩu môi lườm nàng một cái, vẻ mặt vui.
“Toàn là khách thương tặng đấy, chẳng tốn đồng nào, nhờ nàng giúp giám định thử… Thật là. Nàng nghĩ nỡ tiêu tiền mua đồ cho nàng ? Mơ mộng gì !”
Phùng Vận lúc mới yên tâm.
Tang Tiêu và Ân Ấu bên liếc , thấy biểu cảm chủ tử nhà kiềm mà thở dài trong lòng.
Rõ ràng là thấy đồ , mua về quà cho Phùng Thập Nhị nương, mà những lời cứng nhắc thế .
Họ Thuần Vu Diễm mà đổ mồ hôi, nhưng bản y chẳng thấy , cả như lười biếng, phịch trong hoa sảnh của Phùng Vận, khuỷu tay chống lên án gỗ, mắt rời Phùng Vận.
“Vừa giúp nàng một tay, nàng tính cảm ơn thế nào?”
Phùng Vận ngậm một ngụm , nhướn mày, một lúc mới đặt chén xuống, :
“Không Thế tử, Phùng Kính Đình cũng sẽ đồng ý thôi.”
Khoé môi Thuần Vu Diễm cong xuống, “Ý là, vô dụng? Phùng Thập Nhị , g.i.ế.t lừa tháo cối, qua sông đoạn cầu, vong ân phụ nghĩa… quả nhiên ai bằng nàng.”