Tay của Bùi Quyết vẫn nắm c.h.ặ.t lấy nàng, giam cầm thể kháng cự, như thể sợ nàng sẽ chạy mất.
Phùng Vận động đậy, khi tắm rửa mệt nhoài, lười biếng yên tại chỗ, hồi lâu mới khẽ thở dài một tiếng.
“Đại vương bao giờ mới thể mở lòng, với đôi lời tâm can…”
Bùi Quyết im lặng thật lâu.
Ngay khi Phùng Vận tưởng sẽ trả lời, :
“Trong lòng gì để .”
“Vậy ngài bí mật ?” Phùng Vận hỏi.
“Nàng thì ?” Bùi Quyết hỏi ngược .
“Có.” Phùng Vận thành thật đáp.
Bùi Quyết gì.
Thực , đây là một cách thổ lộ tâm tư, ít nhất bọn họ đều thừa nhận với rằng, trong lòng mỗi đều những điều thể .
Trăng đêm soi rọi nơi cửa sổ, màn lụa khẽ lay.
Hai bóng mơ hồ, tựa đầu bên tấm màn mờ ảo…
Phùng Vận tấm màn, bất chợt :
“Đại vương, chúng lập một ước định nhé?”
401- Dòng nước lặng sâu.
Dưới ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu , Bùi Quyết cúi đầu, chỉ thể thấy bóng dáng mơ hồ trong lòng.
Phùng Vận khi bình tĩnh , thực còn khó đối phó hơn cả lúc nổi giận.
Thao Dang
Phùng Vận đá một cái, “Chịu ?”
Bùi Quyết: “Nói xem.”
Phùng Vận : “Nếu một ngày, kể cho ngài bí mật của , ngài ? Nếu , ngài dùng một bí mật của ngài để trao đổi, ?”
Bùi Quyết nghiêng mặt, nheo mắt .
Tựa như rõ nữ tử trong đêm tối.
“Mau , đồng ý .” Phùng Vận ngáp một cái, buồn ngủ, lim dim mắt, cố gắng chống mí mắt sụp xuống.
Bùi Quyết: “Được.”
“Vậy thì hứa nhé, một lời định.” Phùng Vận nghiêng về phía , từ trong cơn mệt mỏi cố gắng nặn một nụ , cũng quan tâm thấy , đầy mãn nguyện mà vòng tay ôm lấy eo , vùi đầu lồng n.g.ự.c rắn rỏi .
“Vừa hòa ly, ngài nghĩ thế nào?”
Bùi Quyết trầm ngâm.
Khi cảm xúc và dục vọng kìm nén giải phóng, những lời nghẹn nơi cổ họng mãi thể , thuận theo thở nóng bỏng, gần gũi như cổ và cổ giao , dễ dàng mà buột miệng:
“Ta .”
Phùng Vận cảm nhận sự đổi nơi , mỉm siết lấy tay .
“Tối nay .”
Bùi Quyết khẽ đáp, “Cái gì?”
“Ngài, chúng .” Phùng Vận ghé sát tai , như tiếng côn trùng mùa hè khe khẽ thì thầm vài câu, về những cảm giác tuyệt vời nàng thích, về nỗi sợ hãi, hồi hộp và khoái cảm điên c.uồng mà mang cho nàng, khi bỏ qua tình ái.
Lời thì thầm lúc nửa đêm bóng tối che phủ, khiến Bùi Quyết căng cứng , thở dần nặng nề, siết nàng một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không ngủ nữa?”
Giọng khi ân ái mang theo ý vị khiến mơ màng, như dòng nước sâu trong hồ lạnh, trầm tĩnh mà dễ chịu…
Phùng Vận đến đỏ cả tai, đè nén cảm xúc đang đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c, vội vàng lưng , tránh xa một chút, kéo chăn mỏng lên.
“Ngủ thôi. Đại vương an nghỉ .”
Không thấy tiếng đáp của .
Hắn chỉ chầm chậm dịch gần, như một cây c.ung lớn mạnh mẽ, lỏng lẻo mà ôm lấy nàng, thở nhẹ nhàng phả lên gáy nàng.
Phùng Vận há miệng gì đó, nhưng nuốt xuống.
Mệt mỏi đến mức rã rời, nhưng đầy thỏa mãn, trút bỏ những suy đoán mang tính bi kịch từ kiếp , cơ thể mới là kẻ thành thật nhất.
Nàng mỉm , nhẹ nhàng và đầy quyến luyến mà nghiêng đầu tựa , kéo một cánh tay của gối đầu, lặng lẽ nhắm mắt suy nghĩ.
Thì nàng cũng là dễ khích động.
Chỉ vì một câu của Kim Qua, nảy sinh nghi ngờ với Bùi Quyết…
Những gì nàng thấy, , ai là Tiêu Trình cố tình nàng thấy, nàng ? Việc Kim Qua buộc lòng đầu hàng, khi nào là kế ly gián của Tiêu Trình?
Nàng thể quá tin , cũng thể quá tin .
Bùi Quyết , mối quan hệ giữa họ , do nàng tự phán đoán, chứ thể để khác xúi giục…
…
Hôm , Phùng Vận dậy sớm, vốn định thư phòng tra cứu điển tịch về việc đào kênh nhân công, ngờ ngáp dài bước , liền thấy một bóng cao lớn đang ngay ngắn bên cửa sổ.
Tinh thần phấn chấn, đang sách.
Người nam nhân …
Hành nàng nông nỗi như , còn thì chẳng hề hấn gì?
Phùng Vận mặt cảm xúc xuống đối diện, im lặng .
Bùi Quyết thấy vẻ mặt nàng, : “Vận nương từng , sách trong phòng , thể tự do mượn.”
Phùng Vận phát hiện hiểu lầm, tưởng nàng vui vì sách ở đây.
Nàng nhướn mày, giải thích.
“Đại vương tìm gì hữu ích ?”
Bùi Quyết ánh mắt trầm , đảo mắt quanh thư phòng.
“Thể loại đa dạng, vẫn tìm thấy điều cần.”
Phùng Vận liếc một cái, khẽ cong môi, đưa tay kéo bàn tay to lớn của , “Đi theo .”
Bùi Quyết rõ lý do, ngoan ngoãn dậy, để nàng dẫn quanh thư phòng.
Thư phòng là do Phùng Vận khi dọn đến tu sửa , mục đích là để bảo quản những sách quý của nàng, gồm hai gian trong và ngoài, rộng rãi hơn cả phòng ngủ của nàng, gian trong còn một cái thang gỗ dẫn lên gác mái.
Trên gác mái càng khô ráo, đầy ắp sách.
Mỗi Bùi Quyết bước đều thấy hoa cả mắt, nhưng Phùng Vận thì nhớ rõ như lòng bàn tay, đến thể loại thì như kể của báu.
Bùi Quyết nhịn mà nàng thêm vài .
“Sao dán nhãn?”
Phùng Vận sự nghi hoặc của , mỉm : “Ta để khác dùng. Tự nhớ là , dán nhãn chẳng phiền phức ?”
Bùi Quyết gì nữa.
Phùng Vận dẫn một vòng, tìm chục quyển sách, cùng ôm xuống, bên cửa sổ, sân đầy hoa rực rỡ, hương thơm thoang thoảng, hai đối diện , mỗi một c.uốn.
Trong lúc đó, Tiểu Mãn mang nước , hai ai ngẩng đầu, yên tĩnh đến mức như thể thấy nàng .