Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 717



Càng , nàng càng cảm thấy lý.

Mà càng lý, giọng điệu càng cứng rắn.

“Rõ ràng ngài căm ghét , tại còn giả vờ, kìm nén, vẻ tử tế với ? Ngài cho rằng dã tâm, nên lúc nào cũng phòng , đừng tưởng .”

Nàng lạnh lùng chằm chằm Bùi Quyết.

Vốn chỉ là một trận cãi vã vô tâm…

Nói đến lúc , tất cả những uất ức từ kiếp kiếp đều trỗi dậy, tích tụ thành một quả cầu lửa khổng lồ, đến khoảnh khắc , bộ bùng nổ.

Giả dối.

Sự của Bùi Quyết là giả tạo.

Kiếp như thế, đời sẽ đổi ?

Phùng Vận đè nén những oán hận sâu kín, ánh mắt xinh dần u ám, tay cũng từ cổ thu về, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay .

“Đại vương, nghi kỵ đến mức , chi bằng hủy bỏ hôn ước, mỗi một ngả, an mà sống.”

Lúc , Bùi Quyết bế nàng đến bên giường gỗ, cúi đầu nàng, khom đặt nàng xuống, phủ đè lên.

Phùng Vận hít sâu một : “Bùi Quyết, đang nghiêm túc với ngài chuyện hòa ly.”

“Câm miệng.” Bùi Quyết nâng cằm nàng lên, trán kề trán, khẽ hôn…

Phùng Vận vùng vẫy.

Hắn đột ngột mút lấy môi nàng…

Lực đạo chiếm hữu, tư thế như đánh thành chiếm đất.

Hắn nhất định chịu mở miệng giải thích lấy nửa câu.

Phùng Vận đẩy vai , động đậy.

Nàng cố sức cấu véo , vẫn chút phản ứng.

Nàng hít mạnh một , dứt khoát đưa tay sờ soạng loạn xạ khắp …

Cánh tay Bùi Quyết lập tức mềm xuống, lơi lỏng đôi chút.

Phùng Vận nhân cơ hội đoạt thở, chống vai , thở dốc : “Ngài cần tức giận như . Ta cũng là ngài khó xử, tác thành cho các mà thôi…”

Bùi Quyết gạt tay nàng , mắt thản nhiên: “Là nàng đang giận.”

Phùng Vận: “Ta giận, chỉ là chịu nổi dáng vẻ chột của Đại vương… Nếu bảo vệ nàng , thì cứ đường đường chính chính mà bảo vệ, đừng giả vờ tình sâu nghĩa nặng với nữa…”

Bùi Quyết cúi đầu mắt nàng, giọng trầm khàn:

“Nàng là cái thá gì, cũng xứng để Vận nương bận tâm?”

Phùng Vận lạnh, khinh bỉ giễu cợt: “Nàng dù là cái thá gì, cũng đủ khiến Ung Hoài Vương bận tâm lắm mà?”

Bùi Quyết ôm nàng càng c.h.ặ.t hơn: “Muốn hòa ly, đừng hòng.”

“Không hòa ly, thì g.i.ế.t Lý Tang Nhược cho .” Phùng Vận giơ tay, đẩy .

Bốn mắt , ánh mắt Phùng Vận như sắp bốc lửa, Bùi Quyết thản nhiên hôn lên trán nàng một cái, chậm rãi :

“Ta g.i.ế.t. Để Vận nương g.i.ế.t.”

Ngụy biện!

Phùng Vận bằng ánh mắt lạnh như băng, giễu cợt.

“Đại vương cũng học cách dối dỗ .”

Gương mặt Bùi Quyết vô thức nhu hòa xuống: “Thế nàng thể vì … mà g.i.ế.t Tiêu Trình ?”

Phùng Vận: “Không .”

Ánh mắt Bùi Quyết tối .

Chỉ nàng : “Ngài tưởng g.i.ế.t một Hoàng đế là như g.i.ế.t con thỏ chắc? Nói g.i.ế.t là g.i.ế.t ?”

Bùi Quyết: “g.i.ế.t Thái hậu, cũng g.i.ế.t gà.”

Hai cứ thế , hiểu là điểm nào chạm trúng, Phùng Vận bỗng bật khúc khích, ánh mắt đang lạnh cũng mềm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“g.i.ế.t nàng dễ, dĩ nhiên , nhưng ngài cũng thể dỗ chứ, lừa cũng , cứ là chờ cơ hội sẽ tay, cứng nhắc như …”

Bùi Quyết: “Nàng cũng dỗ .”

Phùng Vận càng lớn.

Một tràng phóng túng.

Tựa như một cảm xúc nào đó vỡ òa, nàng đến rơi cả nước mắt, khóe mắt ửng hồng, lấp lánh ánh lệ.

Bùi Quyết nheo mắt: “Buồn đến thế ?”

Phùng Vận: “Bộ dáng Đại vương chuyện nghiêm túc mà như đang kể chuyện , thật sự buồn lắm.”

Bùi Quyết vốn chẳng ý .

Hắn Phùng Vận.

Bất chợt ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, giữ c.h.ặ.t cổ tay nàng, ấn lên đỉnh đầu, cả hình nặng nề phủ xuống.

Nụ môi Phùng Vận đông cứng .

“Ngài…”

Cãi cũng phản ứng ?

Bùi Quyết vẫn mặt lạnh như thường, nửa điểm tiếu ý, ánh đèn mờ, gương mặt lạnh lùng như thần minh, chẳng thể nào thấy ham đang lặng lẽ trỗi dậy lớp áo.

Nam nhân …

Trong lòng Phùng Vận như ngọn lửa bốc lên.

Bùi Quyết cũng .

Hắn siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi tách hai chân nàng .

“Không…” Giọng Phùng Vận nhỏ xíu, chẳng giống từ chối, mà càng giống là… mời gọi.

Thao Dang

Nàng vốn chẳng cưỡng …

Thôi thì.

Miếng thịt dâng đến miệng, ăn thì uổng.

Chuyện đó, để tính sổ!

Bùi Quyết: “Miệng nàng ngoài , còn thể chuyện khác nữa…”

Phùng Vận hung hăng cắn một cái, nhanh đó liền trừng mắt thở gấp, chỉ còn chuỗi âm thanh nức nở đầu hàng.

“Bùi cẩu… Bùi cẩu…” Trong tiếng va chạm của nam nhân, rèm châu là những tiếng rên rỉ rì rầm, “Không… … th.i.ế.p hòa ly nữa… ừm… chịu nổi…”

Cánh tay Bùi Quyết vươn qua, đỡ lấy nàng, nghiến răng bên tai nàng:

“g.i.ế.t nàng luôn cho xong.”

Phùng Vận rùng .

Lại nữa .

Cái cảm giác như thể Bùi Quyết thật sự hận nàng…

Nàng rõ ràng cảm thấy nguy hiểm.

Hắn thật sự g.i.ế.t nàng.

Phùng Vận luống c.uống tay chân, cấu, đạp, nhưng nam nhân như tường đồng vách sắt, mấy trò mèo của nàng chẳng chút tác dụng nào… Mãi đến khi đem hết giải dược tích tụ dốc nàng, luồng lệ khí mới dần tan .

“Vận nương, nàng… vẫn chứ?”

“Cút…”

“…”

Phùng Vận rốt c.uộc cũng hiểu một đạo lý: phu thê cãi , cãi đầu giường, hòa c.uối giường.

Bùi Quyết một lời để nàng chửi rủa, im lặng bế nàng dậy, truyền nước tắm rửa, đích hầu hạ, chẳng khác nào một lang quân dịu dàng nhất trần đời, trái ngược với tên “Bùi cẩu” hoang dại lúc nãy.

Nửa canh giờ , đèn nơi song hoa mới tắt.

Trong đêm tối, hồi lâu ai lời nào.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com