Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 716



Hắn vĩnh viễn thể bước đáy lòng của nàng, cũng đoán nổi nàng đang nghĩ gì.

Phùng Vận cũng .

Đoán lòng là chuyện mệt mỏi nhất, nàng sớm đoán nữa.

Chỉ bàn tới và mất.

“Ta yêu cầu sẽ khiến Đại vương khó xử. Chuyện cũng chẳng dễ , chỉ riêng đám đại thần trong triều, cùng Trưởng công chúa, bọn họ đều sẽ chấp thuận…”

Không khí dần ngưng trệ, áp lực thấp trĩu nặng.

Khuôn mặt nghiêm lạnh của Bùi Quyết, đầy vẻ trang trọng: “Nàng vốn cần những thứ đó.”

Thao Dang

Phùng Vận “ừm” một tiếng, khẽ gật đầu: “Ta đúng là thể cần, nhưng .”

Ánh mắt nàng vô cùng bình tĩnh, gần như gợn sóng.

Không là lời nũng nịu của kẻ sủng ái, cũng chẳng c.uồng vọng trời cao đất dày, nàng chỉ là đổi, đổi những quy củ mục ruỗng vì cố chấp, đồng thời cũng là đổi kết cục bi thảm vốn định sẵn cho …

Nàng một “hồng nhan bạc mệnh”.

Rồi khẽ , hàng mày cong cong.

“Đã thể nữ Lý chính, vì thể nữ Quận thủ, nữ Tướng quân, nữ Thừa tướng?”

Khóe mắt Bùi Quyết co giật nhẹ.

“Thì Vận nương dã tâm như ?”

Đó là dã tâm.

Đó là bản năng sinh tồn của một con .

Phùng Vận tự với lòng như thế.

nàng hiểu, với là nam nhi như Bùi Quyết, sẽ hiểu, cũng thể hiểu nàng.

Trong mắt , một nữ nhân an phận thê tử dạy con là đủ , hà tất đòi hỏi quá nhiều? Hắn nhất định đang nghĩ như .

Hắn còn sẽ nghĩ: cho nàng nhiều như , nàng vẫn thấy hài lòng? Công danh lợi lộc là chuyện của nam nhi, nữ tử gì đáng để mơ tưởng?

Phùng Vận tưởng tượng đến hình ảnh chính vặn vẹo trong đầu đến mức mặt mũi hung tợn, liền nhếch môi nhạt, nhẹ nhàng dựa lòng , ôm lấy eo Bùi Quyết.

“Đại vương cần đáp ứng ngay, cũng vội. Đợi đến một ngày, ngài thấy năng lực của đủ để đảm đương, hãy .”

Cửa sổ khép hờ, gió nóng từ ngoài lùa .

Tháng Chín , mà vẫn nóng như thiêu đốt.

Bùi Quyết cúi đầu, tiểu nương tử đang dựa trong lòng, lòng bàn tay đặt lên lưng nàng, vỗ nhẹ như an ủi, gì.

Phùng Vận dựa , cũng lặng lẽ lời.

Họ là một đôi… phu thê kỳ lạ.

Lúc mật thì yêu hận như hủy thiên diệt địa, khi lạnh nhạt bao nhiêu khúc mắc, hóa giải.

Trong lòng Phùng Vận khẽ rung, bất chợt giơ tay ôm siết cổ Bùi Quyết, như c.h.i.m ưng, như sói, như dã thú đang săn mồi, bất ngờ cắn yết hầu …

Vừa nhanh chậm, như khiến phát điên.

Bùi Quyết rít lên một tiếng, cúi đầu.

Màn lụa ấm áp, ánh đèn lờ mờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Làn da trắng mịn như ngọc sứ của nữ lang, ánh mắt đen láy sâu thẳm, lông mi dài cong như cánh bướm, mỗi cái chau mày nhếch môi đều đến mê hồn.

“Vận nương…”

Bùi Quyết siết eo nàng, nhấc lên đặt n.g.ự.c, đè c.h.ặ.t xuống…

Phùng Vận lúc mới tìm cơ hội, mạnh mẽ cắn lấy môi .

Đôi mắt Bùi Quyết tối sẫm, chằm chằm nàng, ánh trong một khắc thoáng lạnh lẽo.

“Chỉ là hôn ngài thôi, liên quan đến chuyện đề bạt.” Phùng Vận ánh mắt mê ly, , thu tất cả dịu dàng, “Đại vương chớ hiểu lầm, đây là sắc dụ.”

“Không hiểu lầm.” Bùi Quyết ánh mắt sắc như đao, như đ.â.m thẳng lòng nàng, “Ta thà rằng đó là sắc dụ.”

“Vậy thì .” Phùng Vận nhướng mày, vòng tay qua cổ kéo gần, hôn lên, giọng nhẹ như tơ tan nơi môi , tựa như tan nổi.

“Đại vương… g.i.ế.t Lý Tang Nhược , hả giận nhé?”

400- Mở lòng.

“Vì ?” Tay Bùi Quyết luồn tới, men theo vòng eo nhỏ của nàng mà lướt lên, vết chai nơi đầu ngón tay khiến Phùng Vận tê rần cả da đầu, lập tức khẽ rên một tiếng, đè tay .

“Lý Thái hậu chọc giận .”

Bùi Quyết: “Chọc giận thế nào?”

Hắn chỉ hỏi.

Giọng lạnh, hề mang theo cảm xúc.

Nghe trong tai Phùng Vận, như là đang biện hộ cho Lý Tang Nhược…

“Ngài xem chọc giận thế nào?” Phùng Vận liếc mắt , khóe môi vương nụ nhạt mỉa mai.

“Đại vương hỏi mà chẳng rõ ?”

Bùi Quyết khẽ nhíu mày, đáp.

Phùng Vận : “Ả ôm tranh vẽ ngài, khắp nơi tìm nam sủng thế. Chuyện đó chẳng xúc phạm , đắc tội với ?”

“Phải.” Bùi Quyết đáp.

“Vậy Đại vương g.i.ế.t g.i.ế.t?”

Phùng Vận ngẩng đầu hỏi xong, thấy Bùi Quyết trầm mặc, liền mạnh tay đẩy , khi khẽ sững , nàng chút khách khí lạnh.

“Bùi Quyết, chúng hòa ly .”

Gọi cả họ tên, là câu tuyệt tình nhất.

Trong mắt Bùi Quyết thoáng qua tia trầm uất, kịp nghĩ ngợi, cánh tay siết , kéo Phùng Vận về, ôm c.h.ặ.t lòng.

Phùng Vận bất ngờ nhấc khỏi mặt đất, hai tay bám c.h.ặ.t lấy cổ Bùi Quyết mới ngã…

Rồi, phản kháng bùng lên dữ dội.

“Ngài gì ?”

Ánh mắt nàng lạnh băng, giọng lạnh lẽo, từng câu từng chữ như nghiền nát tất cả tình cảm giữa họ, ngón tay thon dài suýt nữa bấm thịt cổ .

“Không thì thôi, cớ gì nổi giận? Ta , trong lòng ngài luôn bảo vệ ả. Bao nhiêu ả vu khống, hãm hại , ngài đều mắt nhắm mắt mở. Dù ả mạng , ngài cũng vẫn dung túng.

Đã thì cứ mà ở với ả. Ngài cưới ả, Lý Tông Huấn sẽ yên tâm, ả cũng sẽ ngoan ngoãn. Hai các ngươi hợp một, Đại Tấn sẽ chia cắt, một là dân ly tán, hai là tránh đổ m.á.u, ba là chiến tranh, bốn là đói kém… Ngài xem, chỉ cần ngài và hòa ly, ngài chung chăn với Lý Tang Nhược, thì chuyện đều viên mãn, quả là đại thiện của trời cao…*”

Nàng một ngừng, đến thở cũng chẳng nghỉ, đến đỏ mặt tía tai, suýt chút nữa chính nàng cũng tin thật...

“Nói cho cùng, mâu thuẫn giữa ngài và cha con họ Lý, tất cả đều là do mà . Trong lòng ngài nhất định trách , hết tới khác ly gián, khiến các trở mặt thành thù…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com